Hai tiểu gia hỏa bụng kêu ùng ục, thỉnh thoảng lại nuốt nước miếng.
"Thơm quá... Sao lại... thơm như vậy?"
Sở Cẩm Niên lẩm bẩm một câu, thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình tiết ra làm sặc.
Sau khi nấu canh xong, Thẩm Chỉ quay đầu lại, nhìn thấy hai tiểu gia hỏa đang híp mắt đứng ở cửa phòng bếp, nhịn không được bật cười.
"Hai con mèo tham ăn các ngươi, tới bưng thức ăn đi."
Hai tiểu gia hỏa bước chân ngắn đi vào trong, nhưng mà mới đi được một bước liền lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã chỏng vó.
Thẩm Chỉ sửng sốt.
Hai tiểu gia hỏa ngơ ngác.
Phản ứng lại, Sở Cẩm Niên xoa xoa đôi chân ngắn của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên,"Nương... con... chân con tê rồi..."
Sở Cẩm Chu cũng ý thức được mình có bao nhiêu mất mặt, này nếu là ở trên chiến trường, chân lại tê như vậy, còn không phải sẽ chết sao?
Đoàn trưởng bá bá sẽ mắng chết nó!
Bất quá rất nhanh nó liền vì mình tìm được cớ, thật sự không phải là lỗi của nó, là bởi vì nương của nó xào thịt thỏ thật sự quá thơm!
Nó nhớ rõ trước kia đoàn trưởng bá bá vận khí tốt bắt được một con thỏ, chỉ cần hầm một chút, bỏ thêm chút muối và rau, nấu thành một nồi lớn.
Mỗi người đều có thể được chia một miếng thịt và một chén lớn canh rau.
Có một lần nó được ăn, liền cảm thấy thịt quả thực là đồ ăn ngon nhất trên thế giới, không có gì ngon hơn.
Nhưng nó có thể khống chế chính mình không chú ý đến canh thịt, lúc hầm thịt thỏ nó còn có thể theo các thúc thúc đi tuần tra.
Nhưng hôm nay khi ngửi thấy mùi thơm này, nó chỉ muốn đứng ở chỗ này, chân cũng không nhúc nhích được.
Thế cho nên quá lâu không nhúc nhích, chân liền tê đến không chịu nổi.
Sở Cẩm Chu cảm thấy mình thật uổng công làm tiểu chiến sĩ, sao lại dễ dàng bị mùi thơm này hấp dẫn như vậy.
Ai, nó thật đúng là thất bại.
Nó cúi thấp đầu, xấu hổ không chịu được, quá mất mặt rồi.
Bộ dáng xấu hổ của hai huynh đệ khiến tâm tình của Thẩm Chỉ rất tốt.
Sờ sờ đầu bọn họ,"Vậy hai đứa từ từ di chuyển đến nhà chính ngồi, nương bưng thức ăn ra."
Hai tiểu gia hỏa tự biết hiện tại mình không giúp được gì, chỉ càng thêm phiền, liền nghe lời ra khỏi phòng bếp.
Thỏ nấu gừng cay, canh nấm trứng gà cùng với cơm nóng hổi được mang lên bàn.
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên đồng loạt nằm úp sấp trên bàn, nhìn chằm chằm, hai mắt sáng lên.
Sở Trường Phong nằm ở trên giường, ngửi thấy mùi cay nồng của thỏ nấu gừng cay, nhịn không được mà nhìn ra ngoài.
Đây là lại làm món gì ngon?
Sao thơm thế?
Trước kia Thẩm Chỉ nấu cơm cũng không ngon, sao bây giờ đột nhiên lại nấu ngon như vậy.
Sở Trường Phong nuốt nước miếng, đáy mắt hiện lên một tia chờ mong, nhưng một lát sau, tia chờ mong kia lại biến thành u ám.
"Sở Trường Phong, ăn cơm thôi, tiểu tướng công thẹn thùng, ta muốn ôm chàng?"
Thẩm Chỉ thử thăm dò trêu chọc chàng, nhận được một ánh mắt sắc lạnh, nàng cũng không cảm thấy nhàm chán, ôm chàng đi ra ngoài.
Sở Trường Phong không chịu nổi mà ngửi mùi thơm, lại không thể nói lời từ chối.
"Ăn cơm thôi, thịt thỏ hôm nay chúng ta ăn chính là do Chu Chu bắt được, thỏ hoang mập mạp, thịt rất mềm."
Sở Trường Phong nhíu lại,"Chu Chu bắt thỏ hoang?"
"Chu Chu, con đừng vào trong núi, trong núi nguy hiểm."
Trước kia Sở Cẩm Chu chưa bao giờ nghe lời chàng, lúc nào cũng nói lời ác ý với chàng, Sở Trường Phong không biết lời mình nói, hắn có thể nghe hay không, chỉ có thể tận lực làm cho giọng mình nhu hòa một chút, thái độ ôn hòa một chút.
Tiểu tử kia từ trước đến nay nghịch ngợm, nếu cứ khăng khăng lên núi, ở trong núi xảy ra chuyện, phải làm sao bây giờ.
"Xin lỗi, cha."
Sở Cẩm Chu thu hồi tầm mắt dính trên thịt thỏ, xin lỗi Sở Trường Phong,"Con không cố ý, sau này con sẽ không tùy tiện chạy loạn, khiến cha lo lắng."
Sở Trường Phong ngơ ngẩn.
Đôi mắt Thẩm Chỉ híp lại.
Hai mắt Sở Cẩm Niên trợn tròn!
Trời ạ! Nó vừa mới nghe được cái gì?!
Ca ca xin lỗi cha! Ca ca nha! Đây chính là ca ca xấu xa lúc nào cũng khi dễ cha của nó!
Hắn xin lỗi?!
Sở Cẩm Niên cũng không thể tin vào tai mình.
"Nhưng con bắt thỏ rất lợi hại, con biết làm bẫy, nếu mỗi ngày con đều bắt được thỏ, cha nương và đệ đệ sẽ có thịt ăn mỗi ngày, chúng ta còn có thể đi bán nữa!"
Sở Cẩm Chu khẩn trương, liền nhịn không được nói rất nhiều lời, nó sợ hãi, nó khủng hoảng, sợ mình làm không tốt, cha nương sẽ không cần nó nữa.
Như vậy nó lại trở thành đứa trẻ không có cha mẹ.
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ càng thêm kinh ngạc.
Sở Cẩm Niên gãi đầu, mắt to trừng tròn xoe, ngay cả miệng cũng há to thành chữ "O".
Không biết nghĩ tới cái gì, Thẩm Chỉ yên lặng múc cơm cho mọi người, khi tất cả mọi người không nói lời nào, bầu không khí im lặng, nàng nói: "Ăn cơm ăn cơm, Chu Chu của chúng ta biết đau lòng cha nương rồi, thật là bảo bảo ngoan."
Sở Cẩm Chu mặt đỏ bừng.
Sở Trường Phong mím môi, nhìn Sở Cẩm Chu một cái, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Sở Cẩm Niên chớp chớp mắt, rất nhanh liền ôm chén cơm vui vẻ cười rộ lên.
Mặc kệ! Ca ca biến thành ca ca tốt, vậy một trong những nguyện vọng của nó liền thực hiện được!
Nó thật vui vẻ!