Chỉ có Sở Cẩm Niên vui tươi hớn hở, vui vẻ rạo rực, ở trong nhà này, không có ai hy vọng ca ca trở nên tốt hơn nó.
Thế cho nên, lúc ăn cháo sau đó, nó vẫn luôn nhìn Sở Cẩm Chu cười, cười như một đứa ngốc.
Ăn sáng xong, Thẩm Chỉ liền vác sọt ra ngoài.
Ngày hôm qua nàng đã không đi ra ngoài, vốn đã cùng đại nương kia ước hẹn đưa du đào cho bà ấy, hôm nay cũng không thể lại trì hoãn.
Trên đường ngồi xe bò, đi đến huyện thành, thời gian vẫn còn rất sớm, mặt trời vừa mới mọc.
Thẩm Chỉ hái một giỏ du đào, lại hái một giỏ nhỏ cherry.
Sau khi bán du đào, nàng định hỏi lão bà bà mua du đào của nàng có muốn cherry hay không.
Cherry là thứ tốt, nàng định bán đắt một chút.
"Ôi, thiếu gia, người ăn một chút đi, người còn phải đọc sách, nếu không ăn, sẽ đói đấy."
"Tần a di, ta không muốn ăn mì, cũng không muốn ăn bánh bao, hay là lấy cho ta quả du đào đi."
Tần Cửu An ngồi ở bên bàn viết chữ, đối với bữa sáng, hắn một chút khẩu vị cũng không có, cái gì cũng dính đầy dầu mỡ.
Nghe vậy, Tần bà tử cau mày, vẻ mặt buồn rầu.
Không nghe thấy động tĩnh, Tần Cửu An nghi hoặc nói: "Sao vậy?"
Tần bà tử thở dài,"Thiếu gia, người ngày hôm qua một mình liền ăn vài quả, hơn nữa lão gia phu nhân cũng lấy một ít, tiểu thư cùng các thiếu gia nhị phòng tam phòng cũng vụng trộm lấy đi mấy quả, giờ thì không còn quả nào nữa."
Tần Cửu An vừa nghe, nóng nảy,"Một quả cũng không có? Làm sao có thể một quả cũng không có? Ngày hôm qua không phải mới mua rất nhiều sao? Cha nương, đường đệ đường muội sao có thể ăn nhiều như vậy?"
"Hơn nữa, hôm qua ngươi không mua sao? Quên rồi sao?"
Tần bà tử vội vàng giải thích,"Hôm qua trời mưa, cô nương bán đào không tới, cho nên không mua được."
Thấy Tần Cửu An nhíu chặt mày, Tần bà tử đau lòng nói: "Thiếu gia, người đừng nóng vội, hôm nay trời nắng, cô nương kia đã hứa sẽ giao đào cho ta, hôm nay chắc sẽ đến, ta đi ra ngoài chờ."
Sắc mặt Tần Cửu An lúc này mới khá hơn,"Được rồi, nhất định phải mua được."
Nhưng khi Tần bà tử sắp đến cửa hậu viện, cách hành lang đình thật dài, liền phát hiện một tiểu nha hoàn của nhị phòng đang nói gì đó với Thẩm Chỉ.
Tần bà tử gấp đến độ thổi mũi trừng mắt, các thiếu gia tiểu thư của nhị phòng hôm qua mới lấy rất nhiều quả du đào, hôm nay lại còn muốn giành trước bà một bước, lấy hết du đào đi?!
Không có cửa đâu!
Bà bước nhanh, vừa chạy vừa hô: "Tiểu Thúy Nhi! Thúy Nhi! Ngươi không thể cướp với ta! Du đào là ta đặt, là đặt cho Cửu An thiếu gia!"
Tiểu nha hoàn bị bà gọi nghe thấy giọng nói của bà, hai tròng mắt trừng lớn, vội vàng đưa tiền cho Thẩm Chỉ,"Cho ngươi, du đào ta mang đi, hôm nào ngươi lại đến đi."
Thẩm Chỉ sửng sốt, cherry của nàng còn chưa kịp đẩy mạnh tiêu thụ đâu.
Tiểu Thúy xách theo một rổ lớn du đào trở về, liền gặp Tần bà tử.
Tần bà tử vừa nhìn, tức giận đến môi run rẩy,"Thúy nhi! Đây là ta bảo cô nương kia đưa tới cho ta, ngươi làm sao có thể trộm quả đào của ta?"
"Tần thẩm, đây chính là ta tốn tiền mua được, sao lại là trộm đào của ngươi? Ngươi đừng oan uổng cho người tốt."
Tiểu Thúy Nhi có chút chột dạ, không muốn nói tiếp với bà, lại nói: "Tiểu thư nhà ta mùa hè giảm cân, ăn không được cái gì, ta phải đem quả đào đưa qua cho tiểu thư, ngươi không mua được quả đào, ngươi hẳn là đi hỏi người bán quả đào cho ngươi, dù sao cũng là nàng bán cho ta."
Nói xong, lòng bàn chân nhanh như chớp liền chạy.
Tần bà tử trợn tròn mắt.
Đúng rồi! Đều tại cô nương kia! Đã nói là mỗi ngày đưa đào cho bà, hôm nay lại đem đào bán cho người khác!
Phải tìm nàng tính sổ!
Thẩm Chỉ cúi đầu nhìn quả cherry trong giỏ, thở dài.
Sửa sang lại sọt, đang định trở về, bỗng nhiên nhìn thấy Tần bà tử khí thế hung hăng chạy về phía nàng.
Thẩm Chỉ ngẩn người, quả đào cũng mua rồi, sao lại tới nữa?
Đợi người đến trước mặt nàng, Thẩm Chỉ mở miệng: "Tần bà bà, sao bà..."
"Tiểu cô nương! Ngươi cũng thật quá đáng!"
Thẩm Chỉ còn chưa nói xong, đã bị bà ngắt lời,"Không phải ngươi đã đồng ý sẽ giao đào cho ta sao? Sao ngươi có thể bán quả đào cho người khác? Hôm qua ngươi đã không tới, hôm nay lại bán quả đào cho người khác, có ai làm ăn như ngươi không?"
"A?" Thẩm Chỏ nhíu mày," Cô nương vừa rồi tới mua đào nói ngươi có việc trì hoãn, sai nàng ta tới lấy đào, cho nên ta mới đưa cho nàng ta."
Tần bà tử hai tay vỗ vào chân một cái, hóa ra bà là bị tiểu nha đầu đùa giỡn!
Tiểu Thúy Nhi này!
Tần bà tử xoay người muốn đi, lại bị Thẩm Chỉ gọi lại,"Tần thẩm, ngươi chờ một chút!"
Tần bà tử vội vàng nói,"Ai nha, cô nương, lão bà tử ta cũng không có thời gian ở chỗ này nói chuyện với ngươi, ta phải đi đòi lại quả đào của ta! Bằng không thiếu gia nhà ta không có quả đào ăn, cũng sẽ không ăn cơm, đến lúc đó phải làm sao?!"
Thẩm Chỉ: "Tần thẩm, tuy rằng quả đào bị cô nương kia mang đi, nhưng ở chỗ ta còn có loại trái cây khác, các ngươi chưa từng thấy qua."
Tần bà tử đột nhiên dừng lại: "Trái cây mới? Vậy... có ngon như du đào không?"
Thẩm Chỉ kéo bà lại, mở tấm vải trong giỏ ra,"Xem này! Thứ này gọi là cherry, ăn rất ngon!"
Tần bà tử cúi đầu nhìn, ghé sát vào liền ngửi được mùi trái cây nồng đậm.
Bà cầm một quả cherry đỏ thẫm nhìn đi nhìn lại,"Ta thật sự chưa từng thấy qua!"
Thẩm Chỉ: "Đương nhiên là ngài chưa từng thấy qua, thứ này rất hiếm có, hơn nữa còn rất đắt tiền, là từ hải ngoại truyền tới, cây trồng rất khó sống!"
Tần bà tử đảo mắt,"Vậy ta nếm thử một quả?"
Thẩm Chỉ gật đầu,"Đương nhiên có thể."
Tần bà tử vội vàng lau chùi, liền cắn một miếng, thịt quả nhiều nước lại nhẵn nhụi, chua ngọt ngon miệng, ăn xong, hai mắt bà đều sáng lên.
Nhịn không được lại cầm một quả, Thẩm Chỉ vội vàng ngăn bà lại,"Tần bà bà, nếu bà ăn nữa ta sẽ lỗ vốn, chỉ một quả cherry như vậy đã mất hai văn tiền, chính ta cũng không nỡ ăn."
"Cái gì?!"