Tiểu gia hỏa còn chưa nói xong, Sở Trường Phong liền ngắt lời.
Tiểu gia hỏa cười đến càng vui vẻ,"Con đây rất nhanh nha, chờ con nha."
Tiểu gia hỏa rón rén bò dậy, rất nhanh lấy ra bô tiểu, kinh nghiệm phong phú hầu hạ Sở Trường Phong.
Chỉ có ở trước mặt vật nhỏ này, chàng mới có thể miễn cưỡng quên đi chút tự tôn đáng thương này của mình.
Vật nhỏ này tựa như một bộ phận của cơ thể hắn, chàng ở trước mặt nó không có quá nhiều xấu hổ.
Huống hồ vật nhỏ này hoàn toàn không hiểu ghét bỏ là cái gì, nó vĩnh viễn chân thành đối đãi với mọi người.
Cho dù chàng vừa bẩn vừa thối, tiểu gia hỏa cũng có thể sa vào trong lòng chàng, vui vẻ gọi chàng là cha.
Hầu hạ Sở Trường Phong đi tiểu xong, tiểu gia hỏa không có bò lên giường, nó đem bô nước tiểu xử lý sạch sẽ, liền mang giày mới vào, mặc vào chiếc áo rách, thừa dịp nương và ca ca còn chưa rời giường, tiểu gia hỏa lén lút đi vào phòng bếp.
Nó vui vẻ mở ngăn tủ ra, đem chén thịt thăn chua ngọt ngày hôm qua giấu ở trong ngăn tủ bưng ra.
Nhưng mà bưng ra cũng chỉ có một cái chén rỗng, thịt thăn chua ngọt bên trong đã không còn miếng nào.
Sở Cẩm Niên choáng váng.
Đầu nó hận không thể chôn vào trong chén, nhưng không có! Cái gì cũng không có!
Tiểu gia hỏa không kìm chế được khóc lên.
Nước mắt tí tách rơi xuống.
"Hu hu... Thịt của ta... hu hu hu... Thịt của ta... Là ai ăn thịt của ta..."
Tiểu gia hỏa nhỏ giọng khóc, bỗng nhiên bị ai đó đẩy mạnh một cái.
"Con quỷ nhỏ! Sáng sớm ngươi khóc cái gì mà khóc? Ầm ĩ muốn chết!"
"Hu hu hu... Ca ca... Có phải ngươi ăn thịt của Niên Niên rồi không???"
"Là ta thì thế nào? Thịt trong nhà đều là của ta!"
"Hu oa... Ca ca hư... Ca ca xấu xa!"
Sở Cẩm Chu đạp nó một cước,"Không được khóc!"
Sở Cẩm Niên cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, ôm chén không chạy về phòng ngủ.
"Hu hu hu... cha nương... Ca ca ăn thịt của con... hu hu hu..."
Sở Cẩm Chu liếc mắt một cái, căn bản không để ý tới nó.
Tiếng khóc đáng thương của tiểu gia hỏa truyền vào phòng ngủ.
Sở Trường Phong sợ tới mức cố gắng ngồi thẳng người dậy.
"Niên Niên... Làm sao vậy... Niên Niên..."
Chàng sợ Sở Cẩm Niên bị Sở Cẩm Chu đánh, tiểu gia hỏa nhỏ xíu thế kia, Sở Cẩm Niên một cước là có thể đá nó ra thật xa.
"Hu hu hu... cha nương..."
Lúc này, tiểu gia hỏa đẩy cửa đi vào.
Sở Trường Phong vội vàng nói: "Mau tới đây, làm sao vậy? Ca ca đánh con?"
Thẩm Chỉ cũng bị đánh thức, nàng dụi dụi mắt, buồn ngủ nói: "Niên Niên, sao vậy?"
"Hu hu hu... cha nương... hu hu..."
Tiểu gia hỏa khóc đến cái miệng nhỏ nhắn méo mó, nước mắt đầy mặt.
"Con cầm chén làm gì? Mau nói đi!"
"Hu hu hu... Ca ca hư... Ca ca là đồ xấu xa!"
Tiểu gia hỏa đem cái chén trống trơn đưa cho bọn họ xem,"Cha nương, con để lại thịt muốn chia cho Ngưu Ngưu ca ca bọn họ ăn, rất nhiều, nhưng mà... Nhưng mà... đều bị ca ca ăn hết... hu oa..."
Hai ngày nay Thẩm Chỉ đối với nó thật sự quá tốt, nó nhất thời không nhịn được liền nói ra tất cả ủy khuất của mình, căn bản không nghĩ liệu Thẩm Chỉ có trách nó vì muốn chia thịt cho người khác hay không.
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đều thở phào nhẹ nhõm.
Không phải bị đánh là tốt rồi.
"Hu hu hu... Thịt của con... Ca ca xấu xa... Ca ca hư..."
Tiểu gia hỏa vừa khóc vừa lau nước mắt, nhưng quá ủy khuất, cũng quá khổ sở, cả người nó tựa như làm từ nước, nước mắt chảy không ngừng, dừng cũng không ngừng.
"Hu hu... hức... hu hu..."
Nhìn tiểu gia hỏa khóc đến nấc cục, Thẩm Chỉ đau lòng kéo bàn tay nhỏ bé của nó qua,"Niên Niên, đừng khóc."
"Nhưng thịt của con đều không còn... hu hu... nương... Ca ca ăn thịt của con, hắn lén ăn thịt của con..."
Nghĩ đến trong không gian còn có một chút thịt, Thẩm Chỉ xoa xoa đầu nhỏ của nó,"Đừng khóc, trong nhà vẫn còn thịt, con muốn đem đồ ăn ngon chia cho bằng hữu là chuyện tốt, lát nữa nương làm thêm một chút, con chia cho bọn họ là được rồi."
Tiểu gia hỏa thút thít nhìn nàng,"Thật... thật sao? Thật sự có thể chia thịt cho Ngưu Ngưu ca ca sao?"
Thẩm Chỉ xoa xoa đầu nó,"Đương nhiên có thể, Ngưu Ngưu ca ca bọn họ cũng sẽ chia đồ ăn ngon cho con, đúng không?"
"Đúng-"
"Cho nên chúng ta vốn dĩ nên chia đồ ăn ngon cho bọn họ."
Tiểu gia hỏa ngơ ngác nhìn nàng, nhịn không được dùng cả tay lẫn chân bò lên giường, nhào vào trong lòng nàng,"Nương... nương..."
Thẩm Chỉ ôm nó, cười khẽ dỗ dành,"Ai nha, đây là tiểu bảo bảo nhà ai thích làm nũng? Ôm nương không buông, xấu hổ xấu hổ."
Tiểu gia hỏa nín khóc mỉm cười, vội vàng lau khô nước mắt,"Không làm nũng, Niên Niên là nam tử hán."
Thẩm Chỉ xoa xoa chóp mũi nhỏ của nó,"Cho dù làm nũng cũng không sao, nương thích con mà."
Tiểu gia hỏa xấu hổ đến nỗi cái đầu nhỏ sắp bốc khói.
Khi Sở Trường Phong nhìn Thẩm Chỉ cười khẽ, sườn mặt ôn nhu, đột nhiên ngẩng ra, đáy mắt hiện rõ sự tìm tòi nghiên cứu.
Hai mẹ con chán ngấy một hồi, Thẩm Chỉ mang theo tiểu gia hỏa rời giường,"Đi thôi, thừa dịp bây giờ trời còn mưa, nương làm chút đồ ăn ngon đưa qua cho các bằng hữu tốt của con, đợi đến khi mưa tạnh, chúng ta liền lên núi cắt cỏ tranh."
"Ừm ừm!"