"Nương, người nhìn con làm gì nha?"

Mặt tiểu gia hỏa đỏ như quả táo nhỏ.

Thẩm Chỉ hôn "tiểu hắc tiếu" trong ngực một cái,"Nương cảm thấy con đẹp."

Sở Cẩm Niên ngơ ngác ôm khuôn mặt bị nàng hôn, hồi lâu không lấy lại được tinh thần.

Thẩm Chỉ dịu dàng sửa sang lại mái tóc lộn xộn cho tiểu gia hỏa, nhịn không được lại hôn nó một cái,"Niên Niên, Niên Niên của chúng ta thật ngoan."

Nhãi con đáng yêu ngoan ngoãn lại xinh đẹp, ai mà không thích chứ.

Tiểu gia hỏa cúi thấp đầu, cả khuôn mặt nóng như sắp bốc khói.

Tiểu gia hỏa lật đi lật lại ký ức của mình, cũng không tìm thấy lần nào nương hôn nó.

Cho nên, đây là lần đầu tiên nương hôn nó nha.

Lần đầu tiên!

Sở Trường Phong nhìn chằm chằm Thẩm Chỉ, đáy mắt đều là tìm tòi nghiên cứu.

"Sở Trường Phong, chàng mau ăn thêm mấy quả đi, trái cây ngon như vậy, ăn nhiều một chút có thể giúp chàng khôi phục."

Bỗng nhiên, Thẩm Chỉ bưng cherry đưa cho Sở Trường Phong.

Sở Trường Phong nhìn nàng, không nói gì.

Thẩm Chỉ nhướng mày,"Được rồi, ta miễn cưỡng đút cho chàng ăn."

Sở Trường Phong tuy rằng chán ghét nàng, nhưng chàng biết mình chỉ có ăn mới không bị chết đói.

Chàng không từ chối.

Cherry mọng nước, lại đặc biệt thơm ngọt ngon miệng, Sở Trường Phong ngoại trừ nửa quả đào đêm qua chia sẻ cùng tiểu gia hỏa, đã thật lâu thật lâu rồi chàng không có ăn qua trái cây.

Chàng ăn rất nhanh, cũng rất si mê.

Thẩm Chỉ đút cho Sở Trường Phong ăn, nhìn chàng ăn từng quả từng quả cherry đỏ thẫm, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thỏa mãn.

Cho chàng ăn mười mấy quả, Thẩm Chỉ mới bừng tỉnh lại: "Không cho ăn nữa, còn lại để dành cho Niên Niên và nhãi con kia."

"Không cần giữ lại, Niên Niên có thể không ăn, đều cho cha ăn." Sở Cẩm Niên rốt cục cũng hoàn hồn, từ trong mừng như điên được nương hôn nhẹ tỉnh lại.

Thẩm Chỉ nhéo má nó,"Bây giờ không cho con ăn, chờ ca ca con về chia cho hắn đi."

Mặc dù là một tiểu xấu xa, nhưng tính ra đó cũng coi như là con trai của nàng.

Sở Cẩm Niên đương nhiên đồng ý, nó ăn vài quả đã rất thỏa mãn rồi.

Thẩm Chỉ liếc nhìn bàn chân nhỏ lúc ẩn lúc hiện của cậu bé, vội vàng đặt nó ở trên giường, đem đôi giày vải nhỏ mà nàng tốn khá nhiều tiền mua tới.

Hai tay nàng chắp sau lưng, thần thần bí bí đi vào.

Sở Trường Phong và Sở Cẩm Niên đều không biết nàng muốn làm gì.

"Khụ... Sở Tiểu Niên, hôm nay nương chuẩn bị tặng lễ vật cho con."

Hai mắt Sở Cẩm Niên trừng lớn, miệng cũng há to,"Hả?"

Hai tròng mắt của Sở Trường Phong híp lại, nàng lại muốn làm cái gì?

"Đang đang đang!"

Thẩm Chỉ đặt đôi giày vải nhỏ trước mặt bọn họ, mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ bên má.

Nụ cười của nàng rất... rất dịu dàng.

Sở Trường Phong không khỏi sửng sốt, trong trí nhớ của chàng, Thẩm Chỉ không thích cười, cho dù là cười, cũng chỉ là cười châm biếm hoặc là khinh thường.

Chàng chưa từng thấy nàng cười như vậy.

Mà trong mắt Sở Cẩm Niên đều là đôi giày vải nhỏ trong tay Thẩm Chỉ.

Trên đôi giày vải nho nhỏ, còn có một con thỏ nhỏ trắng như tuyết.

Tiểu gia hỏa nhìn đến ngây người.

Sở Trường Phong nhìn đôi giày nhỏ kia, chỉ liếc mắt một cái, chàng liền nhìn ra đây là đôi giày Niên Niên có thể mang.

Nghĩ đến đôi giày cỏ nhỏ của Niên Niên đã không thể đi được nữa, trong lòng chàng chua xót, đứa bé ngoan ngoãn như vậy, ngay cả đôi giày cũng không có.

Nếu như... nếu như chàng không biến thành phế nhân, vậy đứa bé cũng sẽ không sống khổ như vậy.

Trong lòng Sở Trường Phong tự trách không thôi.

Mà Thẩm Chỉ rất ghét Niên Niên, tuyệt đối không thể mua giày cho tiểu gia hỏa, chàng càng thêm hoang mang.

Nàng làm sao vậy? Tại sao... tại sao lại trở nên kỳ quái như vậy?

Thẩm Chỉ không chú ý tới thần sắc không đúng của Sở Trường Phong, phát hiện Sở Cẩm Niên đang ngây ngốc nhìn chằm chằm giày vải nhỏ, nàng cười ôm lấy tiểu gia hỏa, tiếp theo cầm lấy chân nhỏ của nó, vừa định dùng vải ướt lau sạch sẽ, tiểu gia hỏa lại mạnh mẽ đem chân rụt trở về, trợn tròn mắt, như là bị kinh hãi.

Nhưng càng nhiều hơn là không dám tin.

Thẩm Chỉ liếc nhìn tiểu gia hỏa một cái, không để ý đến sự phản kháng của nó, lần nữa cầm lấy bàn chân nhỏ của nó.

Ngón chân của Sở Cẩm Niên cuộn tròn lại, vừa không hiểu lại vừa khẩn trương nhìn nàng.

Nương theo động tác nhẹ nhàng lau chùi của nàng, tiểu gia hỏa cả người cứng ngắc,"Nương... nương... con... chân của con bẩn lắm, hôi nữa."

Thẩm Chỉ: "Đúng vậy, vì bẩn quá nên phải lau sạch mới có thể mang giày mới."

Cổ họng Sở Cẩm Niên nghẹn một chút, ngơ ngác nhìn đôi giày vải nhỏ đáng yêu lại xinh đẹp kia, nó bỗng nhiên xoay đầu qua, dùng sức trừng mắt, nhưng đôi mắt tròn xoa đã ướt đẫm .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play