Edit: QuiinYue
***
Trong Lưu phủ cũng có nuôi hai con chó sói. Trước đây, khi chân của Lưu Ngạo Nhân vẫn còn khỏe mạnh, hắn thường dắt chúng lên núi Xuân Hương để săn bắn.
Sau này, khi đôi chân của chủ nhân không còn dùng được nữa, hai con chó cũng không còn được phép chạy nhảy trên núi. Bị nhốt trong viện, tinh lực của chúng dồi dào, thường chạy loạn khắp nơi, đến mức đám người hầu cũng không dám chọc vào.
Ban đầu, Thư Uyển không quá sợ chó. Cậu thích những con vật nhỏ lông xù. Khi còn sống cùng cha mình, cậu từng nhặt được một con chó con mất mẹ, nuôi nó được hai ngày. Con chó nhỏ mềm mại, tròn vo, rất năng động và đáng yêu.
Nhưng do gia cảnh nghèo khó, cha cậu thật sự không có sức lực để chăm thêm một con vật nhỏ, thế là đành đem nó tặng cho hàng xóm.
Chó sói trong Lưu phủ cũng không phải là chó con nghịch ngợm cắn ống quần Thư Uyển. Chúng ăn thịt sống quanh năm, lông được chăm sóc bóng mượt, đứng lên cao đến nửa người. Khi cúi mình nhe răng, những chiếc răng nanh sắc nhọn trông như có thể xé rách cổ họng con mồi chỉ với một cú táp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play