Trời sắp tắt nắng, hoàng hôn mơ màng buông xuống u ám, mờ mịt.
Trong một căn khách xá nhỏ ở con hẻm sau Đại Tướng Quốc tự, trên chiếc bàn viết chật hẹp chất đầy bút mực giấy nghiên và từng chồng bản thảo. Hai bên bàn, Lăng Trường Phong và Trọng Thiếu Huyên ngồi đối diện nhau — người thì cắm đầu chép bản thảo, người lại ngửa ra ghế ngủ gật, dùng chính bản thảo che mặt.
Cuối cùng cũng sao chép xong phần bản thảo trước mặt, Lăng Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, đặt bút xuống, vừa xoa cổ tay vừa cảm khái — mấy ngày nay số chữ hắn viết còn nhiều hơn cả hơn hai mươi năm trước cộng lại…
Hắn xoay xoay cổ, ngẩng đầu lên liền thấy Trọng Thiếu Huyên đang ngủ khò khò.
“…”
Lăng Trường Phong đành bất lực kéo phần bản thảo chưa chép xong trước mặt Trọng Thiếu Huyên lại chỗ mình, vừa lắc cổ tay vừa tiếp tục chép, trong lòng âm thầm mắng Trọng Thiếu Huyên là đồ tử tôn bất tài, bất hiếu.
Thật ra hắn và Trọng Thiếu Huyên vốn cùng một dạng người — chỉ cần thấy một đống chữ là đầu óc liền choáng váng, mắt díp lại muốn ngủ — thế mà không hiểu sao, mấy ngày nay khi sắp xếp di cảo của Trọng Hoàn, hắn chưa từng ngáp lấy một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play