Bên trong giảng đường vang lên từng tràng cười rộ nối tiếp nhau. Giáo sư đợi tiếng cười lắng xuống mới nói tiếp: “Tuy chỉ là một bộ truyện tranh, nhưng người vẽ rất có tâm. Trên sân khấu một khắc, dưới sân khấu mười năm công, vẽ được tỉ mỉ đến mức này chắc chắn đã phải dốc rất nhiều tâm sức…”
Giáo sư vẫn còn đang cảm khái thì Phùng Tâm Duyệt không nhịn được mà liếc nhìn Lâm Nhất Giản.
Cô trông thấy gương mặt Lâm Nhất Giản càng lúc càng đỏ, cuối cùng che mặt lại gục xuống bàn. Cả phần cổ lộ ra bên trên cổ áo cũng hơi ửng hồng, nhìn như toàn thân sắp bốc cháy vậy.
Phùng Tâm Duyệt rất biết chừng mực, thấy vậy cô chỉ cười nhẹ một tiếng rồi không nói gì thêm.
Lâm Nhất Giản cực kỳ may mắn vì lúc này ngồi cạnh mình không phải là Âu Dương Nghệ hay Diệp Trúc Nghiên, mà là trưởng phòng ký túc xá đáng tin và trầm ổn!! Hu hu hu~
Lý Hối cũng khựng lại một lúc. Đến khi lên tiếng lại thì anh không tiếp tục soi mói nữa mà chỉ lẩm bẩm một câu: [Cũng còn có chút mắt nhìn.]
Lâm Nhất Giản: [......]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play