Nhưng vẫn rất buồn ngủ…
Lâm Nhất Giản cố gắng dồn ánh nhìn lên màn hình chiếu, cố bắt lấy từng từ một vang lên bên tai, nhưng chữ trên màn hình dần dần chồng lên nhau, âm thanh trong tai cũng hóa thành tiếng vo ve vô nghĩa — cực kỳ ru ngủ.
Đầu của Lâm Nhất Giản gật xuống một cái, cô lập tức tỉnh táo lại. Cô dụi mặt rồi cầm bút lên, cố ghi chép để tỉnh ngủ.
Năm phút sau, vòng tuần hoàn vừa rồi lại tiếp tục lặp lại.
May mà đây là một tiết đại học, lại là tiết đầu tiên buổi chiều — thời điểm dễ buồn ngủ nhất, nên Lâm Nhất Giản cũng không quá nổi bật.
Cuối cùng cũng cầm cự đến giờ giải lao, Lâm Nhất Giản gần như chẳng nghe lọt được gì, cô yên tâm gục xuống bàn, ngay cả tiếng trò chuyện ồn ào đột ngột trong lớp cũng hóa thành tiếng ồn trắng, cô ngủ ngay lập tức, tất nhiên cũng không nghe thấy cuộc trò chuyện bên cạnh.
“Cảm ơn anh Thần nha, sao anh biết em buồn ngủ thế? Còn đặc biệt mua cà phê cho em nữa, ngại quá đi mất!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play