Một cảm giác bất lực quen thuộc lại trỗi dậy, Lâm Nhất Giản không để ý đến Lý Hối mà quay sang nói với bà nội: “Bà ơi, còn sớm mà, không vội đâu ạ.”
Bà nội Lâm rất không đồng ý: “Sao lại không vội? Trễ nữa là chỉ còn đồ người ta chọn sót lại thôi đấy!”
Lâm Nhất Giản: “…”
Nhìn là biết bà nội Lâm là kiểu cụ bà tinh mắt chuyên đi chợ từ sáng sớm để giành rau tươi rồi.
Lúc này, cha Lâm mới ra tay giải vây cho Lâm Nhất Giản, người đang không biết nên phản ứng ra sao: “Mẹ ơi! Giản Giản còn nhỏ mà. Hơn nữa mấy chuyện này đâu thể nói là còn hàng hay không còn hàng, đều là tùy duyên cả chứ.”
Bà nội Lâm khịt mũi khinh thường.
Cụ bà lại lấy chuyện “năm xưa cụ bà ra tay chớp nhoáng, nhanh gọn dứt khoát tóm được ông Lâm như thế nào” để lấy làm ví dụ giáo dục Lâm Nhất Giản: thấy được ‘cổ phiếu tiềm năng’ thì phải xuống tay dứt khoát, do dự lưỡng lự là để người khác nhặt mất đấy!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT