Sáng hôm sau, Minh Nguyệt bước vào phòng họp của công ty quản lý trong bộ đồ tối màu, tóc búi gọn, gương mặt trang điểm nhẹ. Không còn là Minh Nguyệt lặng lẽ bên cánh đồng hôm qua – mà là cô ca sĩ nổi tiếng, biểu cảm chuẩn mực, ánh mắt không để lộ cảm xúc.

Bên kia bàn, giám đốc điều hành – ông Trương – đang lật giở một tập hồ sơ báo chí. Những bức ảnh chụp cô và Khánh Huy ở vùng ngoại ô nằm chồng chất, bên dưới là tiêu đề nổi bật:
"Minh Nguyệt yêu đương trong thời điểm chuẩn bị ra album mới?"

“Em có biết tình huống này gây ảnh hưởng thế nào không?” – Ông Trương ngẩng lên, ánh mắt không giận dữ, chỉ lạnh lùng.

“Họ chỉ chụp em đứng cạnh một người. Không có gì quá mức.”

“Minh Nguyệt, em là hình ảnh mà công ty đầu tư suốt bốn năm qua. Album mới sắp ra, tour diễn lớn đang lên kế hoạch. Em nghĩ em có thể tự do như thế, giữa lúc tên em là tâm điểm truyền thông sao?”

Cô không nói gì. Môi khẽ mím.

Người quản lý riêng – chị Lệ – ngồi bên cạnh, hạ giọng xen vào:

“Nếu em cần nghỉ ngơi, công ty có thể cho phép, nhưng phải có kế hoạch rõ ràng. Không thể tự ý bỏ diễn, không thể biến mất ba ngày, rồi xuất hiện trên báo với người không rõ thân phận như thế.”

“Anh ấy không phải người lạ.” – Minh Nguyệt đáp, lần đầu có chút sắc lạnh trong giọng nói.

Không gian như đông cứng lại.

Ông Trương đẩy xấp giấy báo sang một bên. Ông khoanh tay, mắt nhìn xoáy vào cô:

“Vậy em chọn đi. Hoặc tiếp tục sự nghiệp với hình ảnh mà khán giả yêu mến – sạch sẽ, nghiêm túc, và không rối ren tình cảm. Hoặc em có thể lui về, yêu đương bao lâu tùy thích – nhưng đừng trách công ty khi dừng mọi hợp đồng quảng bá, truyền thông và diễn xuất.”

Minh Nguyệt siết chặt hai bàn tay. Tim cô đập nhanh, như thể bị ép đứng trên sân khấu khi chưa kịp chuẩn bị.

“Nếu em chọn sự nghiệp, thì mối quan hệ đó phải chấm dứt. Và phải có bài đính chính trong 24 giờ tới.”

Chị Lệ nhẹ nhàng nói thêm:

“Chúng ta có thể viết lại một chút – ‘chỉ là bạn bè cũ’, hoặc ‘người hỗ trợ trong quá trình làm album ảnh mới’…”

Một thoáng im lặng bao trùm căn phòng.

Cuối cùng, Minh Nguyệt chậm rãi đứng dậy:

“Em cần thời gian suy nghĩ.”

“Thời gian của em là 24 tiếng.” – Ông Trương nói dứt khoát.

Cánh cửa khép lại sau lưng cô, nặng như cả sân khấu đang đổ sụp xuống. Cô không khóc. Nhưng bàn tay trong túi áo đang run lên từng nhịp.


Chiều hôm đó, cô trở về căn hộ. Khánh Huy đang ở đó, chỉnh sửa vài tấm ảnh từ chuyến đi hôm trước. Khi thấy cô bước vào, anh ngẩng lên, nhận ra điều gì đó từ ánh mắt cô.

“Có chuyện gì sao?”

“Em phải chọn.”

“Giữa anh và sân khấu?”

Cô gật đầu. Không giấu giếm, không né tránh. Chỉ là một cái gật đầu rất nhẹ, nhưng chất chứa cả thế giới phía sau.

Khánh Huy đứng dậy. Anh không vội ôm lấy cô, không nói những lời an ủi sáo rỗng. Anh chỉ nắm tay cô, thật chặt:

“Anh không muốn em từ bỏ thứ mình đã cố gắng cả đời. Nhưng anh cũng không muốn em phải đánh đổi chính mình chỉ để ở lại với đèn sân khấu.”

Cô ngẩng lên, giọng nghèn nghẹn:

“Nếu em chọn sân khấu… em phải nói dối.”

“Vậy nếu em chọn sự thật… em sẵn sàng đánh mất điều gì?”

Minh Nguyệt im lặng. Trong đầu cô là vô số cảnh: fan hâm mộ vẫy tay dưới ánh đèn, bài hát đầu tiên cô sáng tác, ánh mắt của cha năm nào, và những buổi tối gục ngã trong hậu trường.

Nhưng rồi, một hình ảnh hiện lên rõ ràng hơn tất cả: cô, ngồi giữa đồng cỏ lau, không ai nhận ra, không ai gọi tên – và nụ cười tự do không ai kịp chụp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play