Trường Quốc tế S, nơi mỗi viên gạch lát hành lang cũng như ngấm đẫm mùi tiền bạc và danh vọng.
Bước chân vào cổng trường, tôi cảm thấy mình như hạt cát nhỏ giữa biển người — không lạc lõng, cũng không choáng ngợp.
Chỉ là… bình tĩnh như thể vốn dĩ tôi thuộc về một thế giới riêng.

Tôi — Thiên Hàn Nguyệt — con gái duy nhất của một gia đình khá giả bình thường.
Không phải “lọ lem”, cũng chẳng phải tiểu thư hào môn.
Chỉ đơn giản là một người… biết mình muốn gì, và nên đi đâu.

Buổi lễ khai giảng hôm đó được tổ chức tại quảng trường lớn.
Tôi đi một mình, tay ôm tập tài liệu nhập học, cố gắng len qua đám đông toàn những bộ đồng phục được cắt may chỉnh tề và mùi nước hoa đắt tiền thoang thoảng khắp nơi.

Khi đang dò dẫm tìm phòng thông tin, một cậu con trai bỗng dưng lao tới trước mặt tôi.

“Tránh ra.”

Giọng nói lạnh băng, ngắn gọn, đầy kiêu ngạo.

Tôi khựng lại theo phản xạ. Ngước lên, trước mặt tôi là một gương mặt nam sinh điển trai gần như không thực:
Đôi mắt hẹp dài hơi hếch lên, lười biếng nhưng lại có thần thái ngạo mạn.
Đồng phục mặc tùy tiện, cổ áo sơ mi không cài nút, phù hiệu trường lấp lánh ánh bạc.
Từng động tác đều phóng khoáng, mang theo khí thế khiến người khác tự động nép sang hai bên.

Tôi im lặng, tránh sang một bên nhường đường.

Chỉ là… do lối đi hẹp, tay áo tôi vô tình vướng vào góc tập tài liệu, làm rơi mất một tờ giấy trắng.

Cậu ta liếc nhìn tờ giấy lăn dưới chân mình — và tôi bắt gặp trong đáy mắt ấy một thoáng… coi thường rất rõ.

Có lẽ, trong mắt những “cậu ấm” nơi này, một cô gái tay ôm hồ sơ chạy lon ton giữa sân trường chỉ đáng để phớt lờ.

Tôi cũng chẳng buồn giải thích. Cúi xuống nhặt giấy, khẽ phủi bụi, rồi bước đi, lặng lẽ như ban đầu.

Và tôi không hề biết… rằng hành động nhỏ nhặt ấy đã khắc một ấn tượng sâu vào đầu của Trì Vũ Nhiên — thiếu gia đời thứ ba của tập đoàn Trì thị, người nổi tiếng kiêu ngạo và bất cần nhất trường.

“Giả bộ đoan trang…” — Tôi nghe loáng thoáng tiếng anh ta lẩm bẩm phía sau lưng.

Tôi mỉm cười nhạt.

Không sao.
Tôi đã quen rồi.

Một lúc sau, trong buổi lễ nhập học, khi tôi đi ngang qua khu vực đặc biệt dành cho hội học sinh và ban đại diện — ánh mắt tôi vô tình bắt gặp một người khác.

Một chàng trai khoác đồng phục chuẩn mực đến mức hoàn hảo.
Gương mặt lạnh lùng, dáng người cao lớn, khí chất không cần cố gắng cũng thu hút ánh nhìn.
Cậu ấy chỉ đứng đó, yên lặng, nhưng như hòa tan cả đám đông xung quanh bằng sự tĩnh lặng của mình.

Và — cũng là ánh mắt ấy, tôi cảm giác… như đang bị âm thầm đánh giá.

Tư Diệc Thần.
Cái tên mà chỉ cần nghe thôi đã khiến không ít trái tim rung động.

Nhưng tôi chỉ khẽ gật đầu nhẹ, rồi quay người bước đi.
Tôi đến đây, không phải để tìm kiếm ánh mắt của bất kỳ ai.
Cũng không cần sự công nhận của bất kỳ ai.

Chỉ là… tôi không biết, những bước chân vô tình hôm nay, sẽ dệt nên một mối nhân duyên rối ren, ngọt ngào và cũng nhiều tổn thương về sau.

(Hết chương 1)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play