07
Thứ bảy hôm sau, buổi trưa tôi đến lấy xe, mấy người thợ trong tiệm không biết đi đâu, chỉ có một mình Trình Việt đang giải quyết vấn đề của một chiếc xe khác. Tôi đã ăn trưa nên cũng không gấp gáp, bèn đứng bên cạnh xem, không làm phiền cậu.
Cậu mở nắp capo chiếc xe kia, dùng loại dụng cụ mà tôi không biết tên để thực hiện thao tác gì đó.
Hồi còn đi học tôi là dân khối xã hội chính hiệu, đối với những thứ máy móc, kỹ thuật như này thì hoàn toàn mù tịt, nhưng lại rất thích xem người khác sửa xe. Cái thời xe đạp còn chạy đầy đường, tôi thích nhất xem mấy bác sửa xe bơm xe, vá săm, thay lốp... Xe đạp có cấu tạo đơn giản, nhìn vẫn hiểu được, còn ô tô thì toàn những bộ phận máy móc lằng nhằng, tôi hoàn toàn không biết gì, chỉ đứng xem cho vui thôi.
Trình Việt tập trung làm việc, không hề liếc nhìn sang chỗ khác. Tôi đợi cậu kiểm tra xong, trả chìa khóa xe cho vị khách kia rồi mới bước tới.
- Đến lấy xe à?
Cậu mỉm cười nói.
- Ừm.
Tôi để ý thấy một giọt mồ hôi lấm tấm trên thái dương bị tóc mái cậu che đi, sáng long lanh. Có lẽ cậu khá dễ ra mồ hôi, hôm nay tuy nắng gắt, nhưng dù sao cũng chưa đến tháng tư, chỉ có thể dùng từ “ấm áp” để hình dung thời tiết này.
- Tôi lái xe ra cho anh.
Chiếc Volkswagen màu đen của tôi, hai ngày trước cửa ghế phụ bị quẹt một đường dài, vỏ xe bị lõm xuống, giờ đã mới tinh.
Giá sửa chữa là sáu trăm rưỡi, cậu nói làm đồng sơn* nên hơi đắt một chút.
(*Sửa chữa, lấy lại diện mạo, hình dáng và màu sơn ban đầu của một chi tiết, bộ phận trên xe hay toàn bộ xe. Có 2 giai đoạn là làm đồng gồm các kỹ thuật như gò, chà, nắn kéo… và làm sơn gồm nhiều bước can thiệp vào từng lớp sơn, từng chi tiết nhỏ để đem lại màu sơn chuẩn xác, có độ mịn và bóng như sơn gốc)
Thực ra vết trầy xước kiểu này mà mang vào đại lý ô tô 4S* chính hãng có lẽ phải mất cả một hai ngàn trở lên. Tôi ngại mấy chỗ đắt như thế nên không thích đến, mấy năm nay ít mua bảo hiểm thương mại, dù có đến đại lý ô tô 4S chính hãng thì sửa xe cũng phải tự trả tiền.
(*Đạt tiêu chuẩn về Sales bán hàng – Spare parts phụ tùng – Service dịch vụ – Survey khảo sát khách hàng)- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Tôi vào phòng khách bên cạnh, quét Wechat để thanh toán. Cậu trả chìa khóa lại cho tôi. Trên bàn có một tô mì gói ăn dở, chắc đã nguội ngắt.
- Buổi trưa cậu ăn mì gói à?
Tôi buột miệng hỏi.
Cậu tùy tiện đáp: - Ừm, bị lỡ mất một lúc.
- Có lẽ hơi nguội rồi. ( app truyện TᎽT )
Nói xong mặt tôi nóng bừng.
Tôi không phải kiểu người chủ động làm thân với người khác, những thông tin cá nhân về Trình Việt đều là vô tình nghe được khi cậu nói chuyện với khách khác. Lúc này nhận ra mình đã nói lời thừa, lập tức trở nên ngại ngùng.
Trình Việt cũng không phải người nói nhiều, nhưng cậu thuộc kiểu ai nói gì cũng sẽ trả lời nghiêm túc, không hề qua loa, cậu nói bằng chất giọng trong trẻo:
- Ừm, không sao, cảm ơn.
Có lẽ cho rằng lời tôi nói xuất phát từ sự quan tâm nên mới nói thêm “cảm ơn”.
Tôi lại càng mất tự nhiên, khẽ nói “Vậy tôi không làm phiền nữa”, rồi lái xe đi.
08
Sau khi Trình Việt chuyển đến khu nhà tôi ở, số lần tôi gặp cậu ở những nơi ngoài tiệm sửa xe dần tăng lên. Ví dụ như trước cửa quán ăn, ngân hàng, hoặc trong khu dân cư. Dường như chúng tôi thực sự trở thành hàng xóm “ngẩng đầu không gặp, cúi đầu gặp”.
Một ngày giữa tháng tư, tôi hiếm hoi phải tăng ca. Có một khoản thu chi đối chiếu mãi mà không khớp, hôm đó tôi bận đến hơn tám giờ mới về. Trên đường lái xe về nhà buồn ngủ kinh khủng, suýt chút nữa đã ngủ gật, xe phía sau bấm còi rất nhiều lần.
Tôi không muốn ăn ngoài, cũng lười tự nấu, bèn đỗ xe trước cửa hàng tiện lợi ở trước cổng khu dân cư. Bánh mì sandwich ở đây cũng tạm được. Gần chín giờ rồi, bình thường giờ này trong cửa hàng vẫn còn khá nhiều người mới đúng, nhưng hôm nay lại vắng tanh, hình như ngoài tôi ra thì không còn ai bước vào.
Trong nồi lẩu oden bên cạnh quầy thu ngân cắm đủ loại xiên que, thơm nức mũi. Gần như tôi không bao giờ mua món này, cảm thấy không vệ sinh, ai biết mấy cái xiên tre kia từ đâu mà ra.
Tôi cố gắng kiềm chế sự cám dỗ của mùi thơm đậm đà, đi thẳng đến quầy điểm tâm ở trong cùng, chọn loại sandwich mình hay mua, rồi lấy một chai nước ép rau củ quả từ tủ lạnh bên cạnh.
Lúc quay lại quầy thu ngân, tôi mới phát hiện bóng dáng Trình Việt ở ngay phía trước, nhưng vừa nãy hoàn toàn không thấy cậu trong cửa hàng.
- Vừa tan làm à?
Cậu chủ động hỏi tôi, chỉ chỗ tôi đỗ xe ngoài cửa. Nếu đi từ nhà ra thì không cần lái xe, nên cậu mới nghĩ tôi vừa tan làm... Người này cũng khá cẩn thận.
- Ừm.
Tôi gật đầu: - Hôm nay tăng ca.
Ánh mắt tôi hơi liếc xuống, nhìn thấy đồ cậu mua, ngẩn người một lát, rồi chợt hiểu ra. Chẳng trách không gặp cậu ở trong cửa hàng, hộp bao cao su cậu đang cầm được bày bán ở quầy thu ngân, đương nhiên không cần phải đi vào trong.
Cậu thanh toán bằng tiền mặt, sau khi nhận thấy ánh mắt của tôi cũng không có vẻ gì khó xử, nhét cái hộp kia vào túi áo khoác, sau đó cầm tiền thối từ nhân viên phục vụ.
Tôi cũng nhanh chóng thanh toán, cậu đi rất chậm, tôi ra khỏi cửa hàng, cậu mới ở phía trước cách vài bước chân. Tôi hỏi cậu: - Có muốn quá giang xe của tôi về không?
Vừa nói xong đã hối hận, đã đến trước cổng khu dân cư rồi, lái xe vào hầm đỗ xe chắc còn chậm hơn đi bộ về, không tiện chút nào.
Đúng như dự đoán, cậu quay đầu lại, cười nói với tôi: - Tôi đi bộ là được rồi.
Tôi không ép nữa, tự mình lên xe.
Nhưng việc Trình Việt ra ngoài mua đồ người lớn vẫn khiến tôi hơi bất ngờ. Có lẽ cảm giác cậu mang lại cho tôi có chút không phù hợp với “thế giới người lớn” trong mắt tôi, vì vậy tôi chưa từng nghĩ đến khía cạnh này, cũng không thấy bên cạnh cậu có người giống như vợ hay bạn gái.
Trên thực tế, quả nhiên cậu vẫn còn nhiều khía cạnh mà tôi không biết.
Sự tò mò về đời sống tình cảm của Trình Việt kéo dài không quá năm phút. Dù sao đi nữa, cũng không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng sẽ không liên tưởng đến bản thân rồi cảm khái điều gì. Những lần được gọi là “yêu đương” trong quá khứ của tôi cũng chưa từng để lại bao nhiêu tốt đẹp đáng thổn thức; cũng không có gì đau khổ. Chỉ là nhạt nhẽo mà thôi.
Suy cho cùng, con người tôi vốn dĩ đã rất nhạt nhẽo.