Ở hàng ghế sau của chiếc Lincoln đen, Chử Dung Thời đang nghe trợ lý báo cáo tiến độ công việc thì điện thoại bên cạnh rung lên.

Chử Dung Thời nhìn người gọi đến, cầm điện thoại lên: "Xin lỗi, tôi nghe máy một lát."

Điện thoại được kết nối, giọng nói lo lắng của Ninh Mẫn truyền đến từ đầu dây bên kia: "Dung Thời, Niệm Niệm lại xảy ra chuyện rồi, bây giờ đang ở Bệnh viện Nhân dân số 1, mẹ cách đó quá xa, con mau đến xem sao đi."

Chử Dung Thời: "Vâng, mẹ đừng lo lắng, con sẽ đến ngay."

Sau khi cúp điện thoại, Chử Dung Thời bảo tài xế lái xe đến Bệnh viện Nhân dân số 1, trong thời gian này anh không nói gì thêm, nhưng trợ lý tinh ý nhận ra tâm trạng của Chử Dung Thời rất tệ.

Vừa rồi anh ta nghe loáng thoáng được nội dung cuộc gọi của sếp, hình như là em trai của sếp lại gây chuyện.

Nhưng trợ lý thấy hơi lạ, trước đây khi sếp đang làm việc, cũng từng gặp phải tình huống này, nhưng có lẽ sếp đã quen rồi, hoặc coi Tề Niệm như một đống bùn nhão, lý do tại sao lại quản cậu ta, hoàn toàn là vì sợ mẹ lo lắng.

Vì vậy, sếp chưa bao giờ có cảm xúc gì khác, nhưng lần này sao sếp lại khó chịu như vậy?

Trợ lý hơi khó hiểu, nhưng chắc chắn Tề Niệm sẽ không dễ chịu gì, có điều cậu cũng không có gì đáng thương cảm, cứ cách ba ngày lại gây chuyện một lần, nếu là em trai của anh ta, anh ta nhất định sẽ đánh gãy chân cậu.

Chử Dung Thời nghĩ đến khuôn mặt giống với đứa trẻ ngoan ngoãn nhiều năm trước mà anh nhìn thấy sáng nay, sắc mặt càng thêm u ám.

***

"Phụ huynh của Hàn Kiệt, cô bình tĩnh một chút." Cô giáo trẻ tuổi đau đầu dỗ dành người phụ nữ đang kích động.

Người phụ nữ là mẹ của Hàn Kiệt, bà ta có khuôn mặt giống với Hàn Kiệt, và thái độ chua ngoa cay nghiệt tương tự.

Bà ta mặc một bộ đồ hiệu, vẻ mặt kiêu ngạo, thân hình thấp béo cố gắng vượt qua cô giáo, không ngừng mắng nhiếc Tề Niệm.

Sau khi nghe thấy lời của cô giáo, mẹ Hàn nhìn đối phương với ánh mắt khinh thường: "Cô bảo tôi làm sao bình tĩnh được?! Tôi nói này cô gái trẻ à, cô là giáo viên của con trai tôi đúng không? Cô nhìn xem con trai tôi ra nông nỗi này rồi, cô còn ở đây bênh vực người khác. Không phải tôi nói chứ, cô còn quá trẻ, đợi đến khi cô có con rồi, cô sẽ hiểu tâm trạng của tôi bây giờ."

Cô giáo lau nước bọt trên mặt, giải thích lại: "Mẹ Hàn, không phải tôi bênh vực người khác, là con trai bà tự ngã, không thể trách bạn học Tề Niệm này được."

"Cô còn nói không phải cô bênh vực người khác!" Mẹ Hàn đi giày cao gót, tức giận chống nạnh, nhảy lên nhảy xuống, giống như một quả bóng tròn: "Con trai tôi lớn như vậy rồi, sao có thể tự ngã được?! Cô nhìn bộ dạng của nó đi, cô tưởng tôi là đồ ngu hả?”

Chỉ thấy Hàn Kiệt ngồi trên ghế, trán quấn băng gạc trắng, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng không hiểu sao, từ đầu đến cuối cậu ta đều không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Tề Niệm mang theo vài phần căm hận và kiêng dè.

Còn Tề Niệm đứng sau cô giáo, cúi đầu không nói lời nào, mái tóc xoăn xõa xuống một cách uể oải, vốn dĩ cậu đã đẹp trai, bây giờ như vậy, trông càng thêm đáng yêu.

Giống như một chú cừu non bị bắt nạt.

Một y tá không nhìn nổi nữa đi tới nhắc nhở mẹ Hàn: "Thưa bà, đây là bệnh viện, còn có những bệnh nhân khác, bà bình tĩnh đi ạ."

Nhưng mẹ Hàn là người không sợ ai, trực tiếp chỉ vào y tá nói: "Cô rảnh rỗi quá phải không? Đi chăm sóc con trai tôi đi, không thấy con trai tôi ra nông nỗi này rồi sao? Quá vô trách nhiệm, cẩn thận tôi khiếu nại cô đấy!"

Y tá không ngờ người này lại vô lý như vậy, tức đến mức đỏ mặt, cuối cùng vẫn không nói gì, quay người rời đi.

Cô giáo đứng bên cạnh với vẻ mặt bất lực, mắc dù ngày thường Tề Niệm rất hay gây chuyện, khi biết chuyện xảy ra, cô cũng nghĩ là do cậu.

Nhưng cuối cùng điều tra rõ ràng, căn bản không phải lỗi của Tề Niệm, hoàn toàn là do Hàn Kiệt tự gây ra, nhưng mẹ Hàn vừa đến, liền mắng nhiếc không phân biệt đúng sai, cô thực sự chưa từng thấy ai vô lý như vậy.

Dù sao cô giáo cũng còn trẻ, vẫn đang học cao học, lúc này suýt chút nữa đã khóc.

Kết quả cô không chú ý, lại bị mẹ Hàn đẩy một cái, tuy cô cao, nhưng người gầy, bị bà ta đẩy như vậy, liền ngã ra sau.

Một đôi tay đột nhiên đỡ lấy cánh tay cô, cô giáo quay đầu lại, là Tề Niệm.

Tề Niệm chỉ đỡ cô một cái, lập tức buông tay ra, cậu nhìn mẹ Hàn đang rất hung dữ, không chút do dự đứng chắn trước mặt cô giáo.

Ấp úng hồi lâu, cuối cùng cậu lắp bắp nói: "Sao... sao bà lại động tay động chân vậy? ... Như vậy là không đúng!"

Cô giáo vội vàng tiến lên, muốn tiếp tục khuyên nhủ mẹ Hàn, dù sao đây cũng là học sinh của cô, cô không thể mặc kệ.

Mẹ Hàn cười lạnh một tiếng, mỡ trên mặt rung lên: "Không muốn tôi động tay động chân, được, đi xin lỗi con trai tôi, phải cúi đầu chín mươi độ!"

Khi Chử Dung Thời đến, từ xa đã nghe thấy giọng nói the thé chua ngoa của mẹ Hàn, anh đi tới, vừa nhìn đã thấy Tề Niệm đang cố gắng ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng.

Cậu nắm chặt tay, mím môi, vẻ mặt kiên cường nhìn người đối diện, giống như một chú cừu non đối mặt với sói dữ.

Thấy Tề Niệm không nói gì, mẹ Hàn còn muốn mắng tiếp, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh: "Xin lỗi? Có phải bà quá vội vàng rồi không?"

Mẹ Hàn theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest cao cấp, khí chất mạnh mẽ đến mức khiến người ta có chút sợ hãi, phía sau đối phương còn có một người đàn ông đeo kính trông rất trí thức.

Giọng nói của mẹ Hàn lập tức yếu đi rất nhiều: "Cậu là ai?"

Chử Dung Thời đi về phía Tề Niệm, mẹ Hàn theo bản năng lùi lại, nhìn người đàn ông đứng chắn trước mặt Tề Niệm, rõ ràng là tư thế bảo vệ: "Tôi là anh trai của Tề Niệm, tôi đã nghe thấy những gì bà vừa nói, nếu vết thương của con trai bà thực sự là do em trai tôi gây ra, đương nhiên tôi sẽ bảo nó xin lỗi, cũng sẽ bồi thường thỏa đáng cho bà."

Nói xong, chưa kịp để mẹ Hàn nở nụ cười, giọng điệu của anh đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Nhưng, nếu không phải lỗi của nó, vậy bà định bù đắp thế nào cho một đứa trẻ vừa mới trưởng thành, bị thái độ hung hăng của bà dọa cho tổn thương? Nếu vì chuyện này mà tâm lý nó gặp vấn đề thì sao? Bà có gánh nổi trách nhiệm không?”

Từ khi Chử Dung Thời xuất hiện, phát hiện đối phương trực tiếp đứng chắn trước mặt mình bảo vệ mình, Tề Niệm đã có chút ngây người.

Cậu chưa bao giờ được bảo vệ như vậy, khoảnh khắc này Tề Niệm đột nhiên cảm thấy Chử Dung Thời không hề đáng sợ chút nào, cậu chớp chớp mắt, để tránh bản thân khóc lên một cách vô dụng.

Bên tai là giọng nói an ủi nhỏ nhẹ của cô giáo, Tề Niệm nhân lúc được Chử Dung Thời bảo vệ, len lén nhìn mẹ Hàn. ( app TYT - tytnovel )

Sau đó bĩu môi: [Chắc bà ta không biết chồng mình bây giờ đang ở đâu nhỉ?]

Mẹ Hàn vốn định biện minh cho mình, đột nhiên nghe thấy lời của Tề Niệm, theo bản năng nghĩ, chồng tôi đi bàn chuyện làm ăn lớn rồi, còn có thể ở đâu nữa?

Chử Dung Thời dừng lại một chút, nghĩ đến việc Tề Niệm vừa rồi không hề mở miệng, nhưng anh lại nghe thấy giọng nói của cậu.

Tề Niệm bắt đầu tự hỏi tự trả lời: [Gần đây chồng bà ta lại tìm... để mình xem, à, chắc là cô bồ thứ sáu rồi, hiện đang ở phòng 203 khách sạn XX. Bà ta không mau đi bắt gian, lại còn rảnh rỗi đến mức gây khó dễ cho một đứa vừa mới đủ tuổi trưởng thành như mình, khụ khụ... anh mình nói thế đấy, mà chuyện này thật sự đâu phải lỗi của mình. Con trai bà ta độc mồm độc miệng, đi hãm hại người khác, cái cậu Lữ Trạch đó hình như đang định nhảy lầu, giờ đang viết di thư rồi. Aiz... sao lại nghĩ quẩn thế chứ? Nhưng mà bây giờ chạy qua ngăn chắc vẫn còn kịp nhỉ?]

Nghe thấy cậu nói rõ ràng như vậy, mẹ Hàn: "!"

Cô giáo: "!!!" Lữ Trạch cũng là học sinh của tôi!

Chử Dung Thời nhìn hai người hoảng hốt bỏ chạy, quay đầu nhìn Tề Niệm, cậu vẫn mở to đôi mắt nai vô tội, như thể không hiểu mình đã nói gì.

Thấy Chử Dung Thời nhìn mình, Tề Niệm lại không khỏi căng thẳng, nhưng nghĩ đến việc vừa rồi đối phương đã bảo vệ mình như vậy, cậu vẫn lấy hết can đảm: "Anh... cảm ơn anh."

Chử Dung Thời nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cậu, dời tầm mắt, vẫn chỉ hờ hững "ừm" một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play