Dịch Dương và Cố Lâm Uyên mỗi người ngủ nửa giường, Cố Lâm Uyên cao hơn cậu, khoảng 1m9, đứng trong đám đông trông như một ngọn núi nhỏ.
- Với chiều cao này của anh mà chơi bóng rổ chắc chắn sẽ có lợi thế.
Dịch Dương nói.
Tóc cậu đã khô, hơi xù lên, rúc trong chăn như một con non có lớp lông mềm mại, Cố Lâm Uyên nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, trong lòng khẽ rung động, nhẹ giọng hỏi: - Ngày mai đi đâu?
- Thành phố Z, dẫn anh đi công viên giải trí và thủy cung các kiểu, với chơi điện tử nữa.
Dịch Dương ngáp một cái: - Vừa hay có thể dẫn anh đi khắp nơi.
- Nghe em hết.
Cố Lâm Uyên nói.
- Trùng tộc có hoạt động giải trí đặc biệt nào không?
Dịch Dương khẽ hỏi.
Ánh đèn đầu giường tắt ngóm, ánh sáng dịu nhẹ mờ ảo trong đêm hắt lên đường nét khuôn mặt cậu.
Cố Lâm Uyên nghiêm túc suy nghĩ đôi chút rồi nói với cậu: - Đa phần... mọi người sẽ lên mạng, trên đó có rất nhiều trò chơi, lái cơ giáp hoặc chỉ huy hạm đội các kiểu... Về vận động ngoài trời thì có trò chơi cảm nhận sức mạnh tinh thần chuyên biệt. Trẻ em Trùng tộc sẽ có cáckhu huấn luyện giải trí quy mô lớn, từ nhỏ chúng đã được bồi dưỡng năng lực tác chiến và trinh sát.
Dịch Dương làm việc cả ngày, giọng nói của Cố Lâm Uyên vừa trầm thấp vừa dịu dàng, đến cuối cậu không nghe rõ anh nói gì nữa, lập tức ngủ thiếp đi.
Cậu mơ thấy ngày mình rơi xuống vách núi.
Lan can bên vách núi bị gãy một khúc, đường rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Cậu còn cách đỉnh núi một đoạn, vì sương mù ẩm ướt và trời lạnh nên hầu như trên đường núi không có du khách.
Cậu đi qua chỗ hở, đột nhiên có hai bàn tay vươn ra từ góc nghiêng phía sau đẩy mạnh cậu xuống chỗ lan can bị gãy. Cậu loạng choạng một bước, rồi sẩy chân.
Cậu rơi nhanh xuống trong màn sương mù ẩm ướt nơi núi cao.
Sau vài giây ngắn ngủi, Dịch Dương chỉ thấy sống lưng nhói lên cơn đau dữ dội gần như muốn gãy làm đôi, sau đó trước mắt tối sầm, hoàn toàn không biết gì nữa.
Đúng như Cố Lâm Uyên dự đoán, vật thể rơi từ trên trời xuống đập mạnh vào cái kén khổng lồ, dưới sự phối hợp sức mạnh tinh thần của anh, vết nứt ban đầu trên kén được mở rộng tối đa, đồng thời phá vỡ lớp năng lượng đông cứng bên ngoài. Anh dùng lưỡi sao xé đôi cái kén khổng lồ, chất lỏng năng lượng màu xanh biển nhạt dạ quang chảy đầy xuống đất. Cố Lâm Uyên vừa thích ứng với cơ thể tân sinh, vừa nhìn vật thể lạ đã cứu mạng mình đang lăn xuống bên cạnh.
Đó là con người, máu tươi không ngừng tuôn ra từ dưới người và sau gáy cậu, những vệt máu ngoằn ngoèo không ngừng lan rộng, hòa vào dịch năng lượng.
Ngay khi hai thứ đó chạm nhau, máu tươi chảy ngược trở lại, và cả dịch năng lượng còn sót lại chưa kịp đông cứng. Trong vòng chưa đầy một phút, thi thể người lẽ ra đã chết kia hấp thụ chúng sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào.
Thấy vậy, Cố Lâm Uyên nhẹ nhàng bế cậu lên, một đôi cánh bạc phát ra ánh sáng kim loại xòe ra sau lưng. Anh mang theo người vẫn thở thoi thóp kia bay nhẹ nhàng và nhanh nhẹn trong rừng, trở về nơi sâu trong hang động anh từng ở. ( app TYT - tytnovel )
·
- Thật ra đi công viên giải trí vào mùa hè thú vị hơn, bây giờ đã hơi se lạnh, không chơi được các trò chơi dưới nước nữa. Dịch Dương khá tiếc nuối: - Buổi tối có trình diễn ánh sáng và đài phun nước, mấy ngày Tết có thể đến đây.
Màu tóc của Cố Lâm Uyên khá nổi bật, cộng thêm ngoại hình xuất sắc, hai người đi trên đường thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Bọn họ chơi hết các trò tàu lượn siêu tốc và những trò khác, vì đi bộ nên ngày càng nóng, Dịch Dương cởi khăn quàng cổ ra, đi mua kem. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
- Em...
Cố Lâm Uyên hỏi cậu: - Không sợ độ cao sao?
Dịch Dương nhớ rõ chuyện mình bị người ta đẩy xuống núi, có điều lúc đó ngạc nhiên quá, không nhìn rõ mặt kẻ đẩy mình. Cậu nhét cây kem ốc quế được rắc đậu phộng giã vụn vào tay Cố Lâm Uyên, rồi cắn cây kem của mình. Kem khá ngon, cậu nheo mắt: - Cũng hơi hơi, nhưng nhờ phúc của anh, chẳng phải vẫn sống tốt đó sao.
Hôm đó nếu người rơi xuống là người khác, chưa chắc đã sống sót được.
Cố Lâm Uyên đang nghĩ tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với cậu, nhưng thân thế của Dịch Dương còn phức tạp hơn anh tưởng, cần một khoảng thời gian nữa mới điều tra rõ ràng được.
Chi bằng đợi thêm chút nữa...
Anh nghĩ, rồi bắt chước Dịch Dương cắn cây kem đang cầm.
Lành lạnh, có vị chua nhẹ và ngọt ngào ngon miệng.
Công viên giải trí mới mở một trò chơi mê cung, sau khi đi vào du khách có 10 phút để ghi nhớ bản đồ ở cửa, không được chụp ảnh và quay phim, trong vòng một tiếng tìm được đường ra sẽ có quà và phiếu ăn. Đương nhiên, nếu trong một tiếng không đi ra được thì có thể lấy điện thoại bấm xem chỉ dẫn của APP để quay lại lối vào.
Lúc này còn một lúc nữa mới đến giờ ăn trưa, Cố Lâm Uyên bị Dịch Dương hào hứng kéo vào mê cung.
Dịch Dương cảm thấy có 10 phút để ghi nhớ bản đồ thì chắc cũng không khó lắm —— nghiên cứu tuyến đường rồi nhớ rẽ trái rẽ phải các kiểu là được. Cố Lâm Uyên biết sức mạnh tinh thần của cậu khá mạnh, nhưng lại không biết sử dụng đúng cách, thậm chí Dịch Dương còn phân biệt phương hướng kém hơn người bình thường đôi chút...
Quả nhiên, đi đến ngã rẽ thứ ba, Dịch Dương đã bị rối, Cố Lâm Uyên nhìn cậu rơi vào thế khó giữa “đi bên trái hay đi bên phải”, bèn nhịn cười, nắm tay cậu, bắt đầu đi sang trái.
- Anh nhớ bản đồ.
Cố Lâm Uyên nói: - Dẫn đường cho em.
Anh dẫn Dịch Dương rẽ trái rẽ phải, làm lơ những du khách đang loay hoay trong mê cung, thuận lợi đi về phía trước. Nếu không phải không thể tùy tiện để lộ hình thái thứ hai của trùng vương, thậm chí Cố Lâm Uyên còn muốn mang cậu bay đến lối ra.
Cả hai chỉ mất khoảng 20 phút đã đến đích, nhân viên thu thẻ điện tử thấy thời gian bọn họ ra ngoài, nhất thời rối bời. - Lạ à nha? Đi nhanh vậy?
Dịch Dương thấy ông chú ngạc nhiên, bèn chỉ Cố Lâm Uyên rồi cười nói: - Bạn cháu là cao thủ ghi nhớ, đối với anh ấy đây chỉ là độ khó bình thường thôi.
Tuy câu này nói cho người ngoài nghe, nhưng Cố Lâm Uyên vẫn vui vẻ, anh mỉm cười: - Mê cung khá khó, nhờ may mắn thôi.
- Đầu óc mấy người trẻ tốt đấy, giỏi thật!
Ông chú khen ngợi hai câu, đưa cho họ phiếu đổi quà và phiếu ăn. Phần thưởng là một con thú bông cỡ lớn, có thể gửi về nhà.
Ăn trưa xong, Cố Lâm Uyên bị Dịch Dương kéo đến khu trò chơi điện tử.
Dịch Dương đổi tiền điện tử, dẫn Cố Lâm Uyên chuẩn bị đi đua xe, đi ngang qua khu thi đấu cơ giáp thực tế ảo, nghe một ông anh đang khoe khoang chiến tích của mình. Cậu ngó sang, ông anh đứng đầu bảng xếp hạng ngày, với hơn 100.000 điểm, người xếp thứ hai là bạn anh ta, cũng hơn 90.000 điểm, thành tích này đã khá tốt rồi. Sau đó nghe ông anh hào sảng nói: - Ai trong số mấy người muốn đấu một trận với bọn tôi, thắng thì tôi chuyển hết tiền trong tài khoản cho người đó, nhưng thua thì tiền sẽ thuộc về bọn tôi hết, tiền cược thấp nhất là một ngàn.
Tiền anh ta nói là tiền điện tử. Quy tắc của khu trò chơi điện tử là có thể lấy tiền thật đổi tiền điện tử, nhưng tiền điện tử trong tài khoản chỉ có thể đổi được những thứ khác. Tiền cược của một ván đấu thấp nhất là 100 đồng, sau khi kết thúc trận đấu, tiền cược của hai bên sẽ thuộc về người thắng. Ông anh này là người đứng đầu bảng xếp hạng ngày, trong tài khoản chắc cũng tích cóp được mấy ngàn thậm chí hàng chục ngàn tiền điện tử, đúng là một con mồi béo bở.
Dịch Dương hơi ngứa tay. Cậu khẽ hỏi Cố Lâm Uyên: - Anh biết chơi không?
- Lâu rồi không lái, nhưng nếu em muốn...
Cố Lâm Uyên dịu dàng nói: - Không vấn đề gì.
Mặc dù đấu như vậy có hơi ỷ mạnh hiếp yếu.
Thế là Dịch Dương hếch cằm, nói với ông anh trên bục: - Bọn tôi đấu với anh.