Vào buổi sáng khi tỉnh dậy, Bùi Hoài nhẹ nhàng hôn lên má ta một cái.

Trước khi rời đi, chàng còn dặn dò dám nha hoàn phải hầu hạ cẩn thận không được quấy rầy ra nghỉ ngơi.

Ta lặng lẽ nghe tiếng bước chân hắn khuất dần, mới chậm rãi ngồi dậy và đi về phía thư phòng của chàng.

Xưa nay Bùi Hoài chưa từng để phòng ta điều gì nên rất nhanh…ta đã tìm thấy một chiếc hộp gỗ.

Nó được làm bằng gỗ của cây hoa mơ, bên trên có khắc tên tự của ta – Niệu Niệu.

Chiếc hộp này là do tự tay ta làm để tặng hắn làm quà cho lễ thành niên năm đó.

Khi ấy, Bùi Hoài nhìn thấy những vết xước trên tay ta, mắt liền đỏ hoe đau lòng không thôi.

Lúc ở trước mặt ta, hắn chưa từng là một Bùi hầu gia nghiêm nghị, lạnh lùng mà chỉ là một tiểu lang quên hay làm nũng, dễ rơi lệ.

- Niệu Niệu, hộp này ta nhất định sẽ giữ gìn thật kỹ, để đặt những thứ ta yêu quý nhất, trân trọng nhất!

Sau khi thành thân, một lần vô tình ta phát hiện ra bên trong toàn là tranh vẽ ta, vậy mà chàng còn không biết xấu hổ mà nói: “Nàng là báu vật quý giá nhất trong đời ta.” ( truyện trên app T•Y•T )

Câu nói đó của chàng khiến khi đó ta xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào không tả nổi. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nhưng hiện tại….ta lại thấy một bức tranh khác – một người nữ tử mặc y phục đỏ rực, dung mạo tuyệt sắc bên cạnh nàng ta còn có một đứa trẻ, ngũ quan non nớt nhưng lại giống hệt dáng dấp của Bùi Hoài thuở nhỏ.

Phía dưới góc bức tranh còn đề năm chữ: “Quý giá nhất trên đời”.

Trái tim ta đột nhiên co thắt lại, đau đến mức tay bất giác siết chặt.

- Rẹt…..

Một góc bức tranh bị ta xé rách.

Mà đúng lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc:

- Niệu Niệu, sao nàng lại ở đây?

Ta biết…ta nên đem bức tranh này rồi ném thẳng vào mặt hắn, chất vấn rằng nàng ta là ai nhưng ta không làm vậy.

Ta lặng lẽ đặt bức tranh lại vào hộp, đậy nắp lại rồi xoay người bước về phía hắn.

Ta vẫn khẽ cười, dịu dàng như mọi khi:

- Không sao, ta chỉ tiện tay xem thử thôi.

Chỉ là xem thử người ta đặt trong tim mấy chục năm, rốt cuộc lại nâng niu yêu thương một kẻ khác đến nhường nào.

Yêu là yêu, không yêu chính là không yêu.

Nếu Bùi Hoài nói thẳng với ta rằng chàng đã yêu người khác, ta sẽ đau, sẽ buồn…nhưng tuyệt đối sẽ không cố chấp không buông.

Chỉ là…. Hắn không nên lừa ta.

Đêm khuya khi Bùi Hoài đã ngủ say, tay hắn vẫn vô thức vòng qua lưng ta rồi vỗ nhè nhẹ như đang an ủi.

Ta mở mắt ra, chậm rãi giơ tay lên phác họa từng đường nét trên gương mặt của hắn – rất khôi ngô tuấn tú, vẫn là tiểu lang quân năm nào mà ta từng thầm mến, từng ngưỡng mộ và từng cược cả đời mình vào tay hắn.

Nhưng rồi hắn đã thay đổi.

Ta biết mà.

Giọng của ta rất khẽ, khẽ đến mức như gió lướt qua vành tai hắn:

- Bùi Hoài…là hắn nói sẽ không phụ ta.

- Nhưng chính hắn…đã lừa ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play