Khúc Dao Dao đưa giao châu cho họ xem, đúng là thứ Tạ Thanh Tuân gọi là “rác”.
Hắc Bào nhìn xong, giọng điệu mang theo chút kinh hỉ, “Không sai, chính là nó - giao châu trong miệng ta!”
“Ác—” Khúc Dao Dao kéo dài giọng, miệng khẽ nhếch, lộ ra chút ý vị thâm trường, đưa giao châu vào tay Hắc Bào, rồi xác nhận lại, “Ngươi chắc chắn nó có thể giải hủy độc trên người Tạ Thanh Tuân chứ?”
Hắc Bào liếc nhìn Khúc Dao Dao.
Dù không biết cô nương này có lai lịch thế nào, nhưng nàng dám ngủ trước sập của tôn thượng, còn thẳng thừng gọi tên húy của tôn thượng, tự nhiên không thể xem thường. Vì thế, hắn lần nữa khẳng định, “Ta chắc chắn nó có thể giải hủy độc cho tôn thượng!”
Dứt lời, hắn thấy cô nương nhỏ kia bật cười.
Khúc Dao Dao cười rất vui vẻ, mi mắt cong cong, khóe môi nhếch lên, ánh mắt lấp lánh như ngôi sao. Nàng nghiêng đầu nhìn Tạ Thanh Tuân, giọng nói mang theo vài phần tranh công và nét trẻ con đắc ý, “Ngươi thấy chưa, ta đã nói nó có thể dùng được mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play