Ngủ thoải mái một giấc, Tuyết Mịch tinh thần sảng khoái tỉnh dậy, tu vi hiện tại của y đã có thể thu liễm đặc tính của rồng rất tốt, nhưng có lẽ xuất phát từ thói quen nên vẫn không nhịn được thả sừng rồng ra cọ mặt Thời Uyên.
Lười biếng nằm mè nheo trên giường, suýt không thể khống chế quăng cả đuôi ra, nhớ đến đuôi, Tuyết Mịch cười híp mắt nói bên tai Thời Uyên: "Đuôi của Uyên Uyên lớn hơn của ta! Lúc trước ta đã so sánh chút khi ở trong bí cảnh, so với Uyên Uyên, cái của ta chỉ là một cái đuôi nhỏ non nớt."
Nói xong hai ngón tay chập lại, phô trương so sánh sự chênh lệch của hai người.
Thời Uyên chờ y cọ sừng đủ rồi mới đứng dậy, ngủ cả đêm áo không hề di chuyển nhưng đã sớm bị con rồng nhỏ cọ sừng làm loạn hết lên, chỉnh lại y phục, nhìn người vẫn lăn trên giường không chịu dậy: "Đuôi rồng không phải ngươi cứ lăn là có thể lớn lên, không phải hôm nay đi xử lý kẻ giả mạo sao, còn không dậy."
Tuyết Mịch vội từ giường bò dậy: "Uyên Uyên chải đầu cho ta."
Nghe thấy động tĩnh bên trong, Hoa Triều và Phồn Lũ đã chờ ở cửa khẽ gọi một tiếng:
"Thần Quân, Tiểu Long Quân." Thời Uyên: "Vào đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play