Che đi dung mạo chỉ vì tiện cho việc đi lại, mặc dù Thanh Lộc đã được Phong Thần, nhưng lúc đầu hắn ta bị nhốt vạn năm trên Tam Trùng Thiên, dáng vẻ của thế gian này sớm đã lu mờ trong trí nhớ hắn ta, cho nên trên đường đi tìm Tuyết Mịch, hắn ta cứ như một tu sĩ bình thường đi khắp nơi tìm kiếm.
Sau khi bỏ lớp ngụy trang đi, so sánh với sự bình thường trước đó càng làm nổi bật gương mặt anh tuần xuất sắc khiến người ta kinh ngạc, đặc biệt là đôi mắt trong veo như hươu kia, khiến người ta quên đi những thứ khác.
Tuyết Mịch biết hình dạng của Thanh Lộc, mặc dù đã hơn trăm năm không gặp nhưng vẫn còn nhớ rất rõ, thêm vào đó ngày nào y cũng ở bên cạnh Long Quân, đêm thì ngủ cạnh Uyên Uyên, nhắm mắt mở mắt đều là những người xinh đẹp, cho nên sự chênh lệch trước sau của Thanh Lộc không hề đả kích đến y.
Ngược lại là thiếu niên tên Diệp Hoan đứng bên cạnh lại kinh ngạc đến ngây người, sự kinh diễm trong ánh mắt không thể nào che giấu được, nhất thời nỗi xấu hổ bị đẩy ra cũng vứt ra sau đầu.
Tuyết Mịch vui vẻ bắt lấy tay Thanh Lộc, ánh mắt lộ rõ vẻ mong đợi hỏi Thanh Lộc:
"Ngươi đến tìm ta có đúng không?"
Thanh Lộc thấy Tiểu Long Quân đã không còn là một cục bột nhỏ bé năm đó nữa nhưng niềm yêu thích trong mắt lại không giảm chút nào: "Đương nhiên là đến tìm ngươi rồi, nghe nói ngươi ở Thánh Linh nên muốn đến xem thử, cách biệt nhiều năm, không ngờ là ngươi vẫn còn nhớ ta."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT