Sau khi ăn một chén cháo loãng lót bụng, Lạc Linh cẩn thận lau miệng cho Tuyết Mịch rồi nàng thả một viên Long Tùng Quả xuống bên cạnh, Tuyết Mịch càng lúc càng lớn, đồ ăn tiêu hao mỗi ngày càng nhiều hơn, chỉ một viên Bích Linh Quả là không đủ.
Theo lẽ thường, từ ngày phá vỏ, Tuyết Mịch có thể ăn một ít thịt linh thú, nhưng Thần Quân cho rằng căn cốt của Tuyết Mịch rất yếu, thịt linh thú có lẫn tạp chất không tốt cho y, không bằng để y ăn trước một ít linh quả sẽ tốt hơn.
Đừng nhìn vẻ ngoài thờ ơ của Thần Quân đối với Tuyết Mịch mà nhầm, Lạc Linh biết Thần Quân rất thích Tuyết Mịch, số viên Bích Linh Quả trong kho không còn nhiều lắm, thế nhưng Thần Quân không tiếc lấy pháp khí luyện chế trong kho của mình ra để trao đổi.
Long tộc từ trước đến nay là Yêu tộc giàu nhất trong các loại tộc, càng không nói đến yêu đã tu luyện đến địa vị Thần Quân, mấy vạn năm này tích góp của cải từng chút thành một gia tài khổng lồ, sợ rằng ngay cả Thiên Đế cũng phải đỏ mắt vài phần, cho nên Thần Quân không dễ dàng ra tay luyện chế pháp khí, cho dù là để luyện tập.
Trong tam giới không ai không biết, Tam Nghiệp Châu Hỏa của Thượng thần Thời Uyên có thể đốt hết tam thân nghiệp chướng, rồi dùng chúng để luyện chế ra pháp khí toàn thân, có căn nguyên dung hợp gần như hoàn mỹ với bản thân.
Lúc Thần Quân còn chưa thành thần, hắn sẽ dùng pháp khí luyện chế đổi lấy một ít tài nguyên tu luyện, bởi vậy trong tam giới còn có vài món pháp khí của Thần Quân được lưu truyền, sau này Thần Quân gần như chưa hề ra tay luyện chế, trừ phi là hảo hữu muốn nhờ, hoặc là dâng lên cho Thần Quân bảo địa khiến hắn động tâm.
Cho nên lần này Thần Quân dùng luyện chế pháp khí của bản thân để đổi lấy Bích Linh Quả, không chỉ những người khác trong tam giới mà ngay cả Thiên Đế cũng rục rịch muốn mở Quỳnh Bích Ngọc Lâm Viên để hái quả.
Ngoài ra, người trước nay lạnh lùng, không thích giao tiếp như Thần Quân thế nhưng lần này Thượng thần Lăng Du sau khi quay về Tiên Cung liền chủ động bái thiếp.
Thượng thần Lăng Du đến từ Xích Hoang, tình thế ở Xích Hoang rất nguy hiểm, đủ loại chướng khí, sát khí hoành hành, trong tam giới, Xích Hoang được xem như một nơi hoang dã nổi tiếng, nhưng nguyên nhân chính là, thực lực riêng lẻ của bốn tộc không đủ mạnh mẽ, căn bản không dám đặt chân lên nơi đây.
Nhờ có ít tu sĩ đặt chân tới, mọi thứ trong Xích Hoang mới có thể tùy ý sinh trưởng, cho nên ở đây linh thú, yêu thú nhiều không kể xiết, trong đó Miểu Sa Vân Hương lộc là hiếm thấy nhất, bởi vì số lượng không nhiều mà da thịt và xương của chúng đều không có chút tạp chất nào của linh thú.
Linh thú này không phải chỉ Xích Hoang mới có, nhưng Vân Hương lộc sinh trưởng ở Xích Hoang có chất lượng tốt nhất.
Bản thân Thời Uyên cũng không quá coi trọng ham muốn ăn uống, với long thể to lớn, hắn thích nhất là máu huyết thuần nồng đậm của linh thú dữ, máu của Vân Hương lộc tuy thuần túy nhưng lại quá mức ôn hòa, chúng không có trên thực đơn của hắn, cho nên trong tay hắn một cái sừng hươu cũng không có.
Một thời gian nữa Tuyết Mịch có thể ăn một chút thịt linh thú, Vân Hương lộc đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, cho nên Thời Uyên chỉ có thể tự mình đi một chuyến, Thượng thần Lăng Du xuất thân từ Xích Hoang, trong tay tất nhiên trữ không ít hàng.
Những việc này Tuyết Mịch đều không biết, mỗi ngày Lạc Linh cho y ăn gì y liền ăn cái đó, nàng dạy y cái gì y học cái đó, hiện tại y chỉ cần lớn lên thật tốt.
Sau khi gặm hai viên Long Tùng Quả, Tuyết Mịch thấy Lạc Linh còn chưa trở về, y liền gặm sạch quả đặt trên bàn đá, sau đó y xoa xoa nước trái cây dính trên mặt, chuẩn bị đi xem Thời Uyên có rảnh rỗi không.
Từ khi trở về, mấy ngày nay Thời Uyên cũng có chút bận rộn, người khác tới cửa bái kiến, hắn không muốn gặp cũng phải gặp.
Khi Thời Uyên có khách, Tuyết Mịch sẽ ngoan ngoãn không quấy rầy, buổi sáng y còn nghe Lạc Linh nói, hôm nay cái gì mà Hải Thần Quân sẽ đến và sớm rời đi, đồng thời Thời Uyên và người đó từng cùng nhau rèn luyện, giao tình không tệ, không biết người đó đã rời đi chưa.
Tuyết Mịch nhỏ giọng than thở đứng lên, y sửa sang lại quần áo một chút rồi sờ cái trán nhẵn bóng đã giấu kỹ sừng của mình, y đang định đi tìm Thời Uyên thì chợt nghe thấy ngoài cung truyền đến âm thanh, nhất thời y không đi tìm Thời Uyên nữa mà vịn vào tường nhìn ra bên ngoài, trong lòng tràn đầy tò mò.
Ngoài tường cung là hai thiếu niên đang lôi kéo nhau, trong đó một người ngũ quan có chút sắc bén đang nhíu mày nói cái gì đó với thiếu niên lùn hơn hắn ta một chút.
Khuôn mặt của thiếu niên lùn kia có phần tinh xảo nhưng vẻ mặt có chút co rúm lại, tựa hồ sợ phiền phức, cái đầu đong đưa như cự tuyệt điều gì đó.
Việc Tuyết Mịch vịn vào tường tạo động tĩnh khiến thiếu niên sắc bén phát hiện ra đầu tiên, hắn ta một tay kéo thiếu niên còn lại ra phía sau lưng mình rồi ngẩng đầu nhìn lên với đôi mắt đề phòng cảnh giác, khi thấy trước mặt là một tiểu tiên đồng, vẻ mặt hắn ta hơi hoãn lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tuyết Mịch với vẻ đề phòng như cũ.
Tuyết Mịch nghiêng đầu, y vịn vào tường, có chút tò mò nhìn hai thiếu niên kia: “Các ngươi đang làm cái gì đó?”
Thiếu niên lùn đang trốn phía sau nhìn thấy gương mặt của tiểu tiên đồng thì nhẹ nhàng thở phào, sau khi nghe thấy lời dò hỏi, hắn vội vàng nói: “Không, không có gì, bọn ta chỉ đi ngang qua thôi, bọn ta lập tức rời đi ngay.”
Thiếu niên sắc bén nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của đứa bé đang vịn trên tường, hai tròng mắt trong suốt kia hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được trong đó có bao nhiêu sự đơn thuần và tò mò, ánh mắt hắn ta chuyển một cái, bên trong có chút tính toán gì đó, hắn ta mở miệng hỏi Tuyết Mịch: “Ngươi là ai?”
Hai tay Tuyết Mịch vịn lên mép tường cung rồi gác cằm lên đó, y lắc lư cái đầu một chút rồi nhìn hai thiếu niên kia: “Ta là Tuyết Mịch.”
Thiếu niên quét mắt nhìn vách tường ngoài cung: “Ngươi là người của Trần Hư Cung?”
Tuy Tuyết Mịch chưa từng ra ngoài, nhưng tốt xấu gì y vẫn biết tên nơi y đang ở, vì thế y gật đầu rồi hỏi tiếp: “Các ngươi là ai?”
Thiếu niên nói: “Ta là Tùng Khê, hắn là Cảnh Hoán.”
Tùng Khê sau khi nói xong thì dừng lại một chút rồi lại tùy ý nói: “Ngươi có muốn theo bọn ta đi chơi không?”
Tùng Khê vừa dứt lời, Cảnh Hoán đứng phía sau ngẩng đầu lên như có chút kinh ngạc, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng, Tùng Khê đã cầm tay hắn dùng sức nhéo một cái. Tuy Cảnh Hoán không rõ Tùng Khê đang tính toán điều gì nhưng hắn thành thành thật thật không hé răng nửa lời.
Nghe đến việc được ra ngoài đi chơi, hai mắt Tuyết Mịch sáng rực lên, y chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, y vừa tò mò, vừa chờ mong nhưng lại có chút sợ hãi, cho nên y do dự.
Ánh mắt y quá rõ ràng, Tùng Khê liếc mắt một cái liền có thể đoán được y đang suy nghĩ cái gì, vì thế hắn ta tiếp tục nói: “Ngươi có biết đại hội Phong Thần không, từ bỏ tiên cốt để trở thành thần, đây là chuyện trọng đại của tam giới, từ nay về sau trong tam giới lại có nhiều hơn một vị Thần Quân, cho nên hiện tại Thiên cung rất náo nhiệt, không biết thời điểm tiếp theo còn có sự kiện gì, không nhân cơ hội này học hỏi thêm kiến thức thật đáng tiếc, ngươi có muốn cùng bọn ta đi mở mang kiến thức không?”
Tuyết Mịch nghe vậy liền động tâm, tuy rằng đợi bên cạnh Thời Uyên rất vui, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc y tò mò với thế giới bên ngoài, Tuyết Mịch nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy các ngươi có thể chờ ta một lúc không, ta đi hỏi Uyên Uyên một chút.
Tùng Khê không biết Uyên Uyên là ai, có thể là chưởng sự của tiểu tiên đồng trong cung, hắn ta nói: “Vậy ngươi nhanh lên, chờ lâu quá bọn ta liền rời đi.”
Tuyết Mịch lên tiếng đáp rồi hắn nhanh chóng phi xuống tường, chạy tới sân trong của Thời Uyên.
Sau khi không nhìn thấy đứa bé kia nữa, lúc này Cảnh Hoán mới tra hỏi Tùng Khê: “Người làm gì vậy? Chúng ta cũng không phải đi chơi, ngươi còn muốn mang thêm người?”
Tùng Khê cong ngón tay đập nhẹ vào trán Cảnh Hoán một cái: “Nơi này là đâu nào?”
Cảnh Hoán xoa cái trán bị đập rồi nói: “Trần Hư Cung, làm sao vậy?”
Tùng Khê: “Trong Trần Hư Cung có một vị Thượng thần Long Quân, ngươi đoán xem, nếu chúng ta vận khí không tốt hoặc bị bắt, có tiểu tiên đồng của Trần Hư Cung giúp chúng ta gánh vác, còn chúng ta chắc hẳn sẽ bị trách phạt một chút, Long tộc đặc biệt bao che khuyết điểm, Thượng thần kia dù thế nào cũng sẽ che chở cho tiểu tiên đồng trong cung của hắn chứ?”
Cảnh Hoán nhìn Tùng Khê, có chút không xác định: “Có thể không?”
Đó là Thượng thần, sao có thể đi quản chuyện của một tiểu tiên đồng.
Kỳ thật Tùng Khê cũng không biết có thể hay không, hắn ta nghĩ không trách bọn họ được, nhiều người nhiều gánh vác, ai bảo tiểu tiên đồng kia tự mình đâm đầu vào, hắn ta cùng Cảnh Hoán đều là hạ nhân của Tiên giới, bọn họ thừa dịp đại hội Phong Thần đang hỗn loạn mà vất vả trốn lên, nếu thực sự xảy ra chuyện gì cũng không có ai có thể bảo vệ bọn họ.
Tuyết Mịch hoàn toàn không biết ngoài cung đang có người tính kế mình, y vui vẻ chạy đi tìm Thời Uyên, sau khi nhìn thấy trong sân của Thời Uyên không có khách, y liền bổ nhào vào người hắn: “Uyên Uyên!”
Thời Uyên ừ một tiếng, hắn không nhìn Tuyết Mịch mà tiện tay rót cho bản thân một ly trà, động tác của hắn mang theo gió nhẹ, vừa vặn khi Tuyết Mịch chạy tới, một sợi tóc trên trán hắn bị thổi loạn.
Đôi mắt Tuyết Mịch trông mong nhìn hắn rồi nói: “Ta có thể ra ngoài chơi không?”
Lúc này ánh mắt của Thời Uyên mới nhẹ nhàng dừng trên người Tuyết Mịch: “Muốn đi chơi?
Sau khi thấy Tuyết Mịch gật đầu, Thời Uyên nhấp một ngụm trà rồi nói: “Vậy ngươi đi đi.”
Tuyết Mịch được sự đồng ý liền sợ hai người bạn mới đợi lâu, y liền xoay người chạy ra bên ngoài.
Sau khi Tuyết Mịch rời đi, một đạo sóng hiện lên trước mặt Thời Uyên, giữa không trung hiện lên hình ảnh của hai thiếu niên kia, cuộc nói chuyện của hai người từng chữ rơi vào tai Thời Uyên.
Lạc Linh không biết đi vào trong viện từ lúc nào, nàng lập tức phẫn nộ, xoay người muốn đuổi theo Tiểu Long Quân rồi dậy cho hai tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia một bài học, không ngờ lại bị Thời Uyên cản lại.
Lạc Linh lo lắng nói: “Nhưng mà Tiểu Long Quân…”
Thời Uyên: “Ngươi có thể dạy hắn đi, dạy hắn thuật pháp, nhưng lại không có cách nào dạy hắn cách phân biệt lòng người, giao lưu với bạn bè dạng gì, đó đều là chuyện của hắn.”
Lạc Linh muốn nói Tiểu Long Quân còn nhỏ tuổi, có một số việc không cần nhất thời nóng lòng, cứ chậm rãi trưởng thành, có một số việc không cần dạy hắn cũng sẽ biết, nhưng ý của Thần Quân đã định, Lạc Linh cũng không dám nói thêm, bỏ đi, Thần Quân như thế nào đều sẽ không làm hại Tiểu Long Quân nhà mình là được.
Tuyết Mịch lại một lần nữa vịn lên tường cung, y vươn tay sờ trán, xác định không có sừng mới từ trên tường cung nhảy xuống.
Sau khi đứng thẳng cùng hai người phía dưới, lúc này Tuyết Mịch mới phát hiện bản thân cao bằng Cảnh Hoán, so với Tùng Khê thì thấp hơn một chút.
Đây là lần đầu tiên Tuyết Mịch tiếp xúc với người có chiều cao như mình, y cũng không biết xã giao như thế nào, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cũng may là thời gian của bọn Tùng Khê cấp bách, vì thế bọn họ bỏ bớt màn xã giao xấu hổ, trực tiếp kéo Tuyết Mịch đi.
Tuyết Mịch tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu chơi?
Tùng Khê quay đầu nhìn y: “Ngươi có biết Ngọc Lâm Viên không?”
Tuyết Mịch lắc đầu: “Không biết.”
Tùng Khê: “Hiện tại bọn ta muốn tới Ngọc Lâm Viên, đó là một khu vườn rất lớn, bên trong có nhiều người cũng như bảo bối mà ngươi chưa từng nhìn thấy.”
Tuyết Mịch nhất thời kích động oa một tiếng, kỳ thực y đối với thứ gọi là bảo bối không quá hứng thú, bên trong Trần Hư Cung có nhiều bảo bối y còn chưa xem hết, làm sao mà bất ngờ với bảo bối bên ngoài nữa, thứ y muốn chính là nhìn thế giới bên ngoài một chút mà thôi.