Sáng sớm ngày hôm sau, Tuyết Mịch hào hứng, vội vàng mang theo Phồn Lũ và Hoa Triêu tới Thần Điện, chẳng qua lần này y tới tìm Lạc Linh để cầm thật nhiều linh châu, còn về phần linh thạch, trong Thần Điện đúng là không có.
Sản vật trong Khải Dương đại lục đương nhiên phong phú, là người sở hữu đại lục, Thời Uyên đã không thể dùng từ giàu có để hình dung, chỉ là mấy thứ linh châu, linh mạch, tinh thể, Thời Uyên đều sở hữu vô số.
Chỉ là hắn đã thành thần, đối với loại ngoại vật dùng để tu luyện này hắn đã sớm không cần nữa, thứ có thể khiến hắn để mắt đến đều là linh vật hiếm có của trời đất.
Mà thành chủ các nơi mỗi lần dâng cống phẩm lên, đương nhiên không thể là loại tiền tài dung tục được, ngay cả người hầu và hộ vệ trong Thần Điện, mỗi tháng lĩnh bổng lộc đều là đan dược, linh thạch, linh bảo khó tìm.
Huống chi khi Thần Điện phát đan dược, không có cái nào không phải tinh phẩm, linh thạch tinh thể ở bên ngoài ít nhiều đều không được phẩm này, nhờ vậy, mọi người không cần mấy khối đá mang linh khí nữa, cho nên, trong Thần Điện căn bản không cần dùng tiền để lưu thông.
Ở chỗ Lạc Linh có linh châu bởi vì năm đó khi Thời Uyên phong thần, trên Thiên Giới mở ra cung điện tương ứng, lúc ấy Thời Uyên vốn là từ hạ giới phi thăng lên, trong kho còn trữ không ít vật mà thời trẻ rèn luyện và đoạt được, một khi phong thần, hắn đương nhiên không cần những thứ đó nữa, cho nên hắn tùy ý ném vào trong kho Thiên Cung, sau đó bị Lạc Linh lấy về.
Tuyết Mịch xách theo một túi linh châu thở dài: "Lúc trước khi còn ở Thiên Cung, hạt châu đều bị ta ném như đồ chơi, ta còn tặng rất nhiều cho bằng hữu, không nghĩ đến bây giờ cần thì phải tìm mất nửa ngày."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT