Liên tục ba ngày Tuyết Mịch không dám chạy tới bên cạnh Thời Uyên. Dù y có là Tiểu Long Quân đi chăng nữa, phụ mẫu đều là Thượng thần đi chăng nữa thì y cũng cảm thấy nếu ngày sau mình vẫn còn dám chen tới cạnh Thời Uyên thì vẫn sẽ thật sự bị đánh chết mất.
Chỉ là ba ngày kiềm chế không tới tìm Thời Uyên đã là cực hạn với Tuyết Mịch rồi. Y nghĩ rằng dù có tức giận nhường nào thì cũng đã ba ngày trôi qua rồi, cũng nên tỉnh táo lại rồi chứ.
Vậy nên Tuyết Mịch lén lén lút lút lẻn tới gần tẩm điện của Thời Uyên, lại phát hiện ra tiên tỳ hầu hạ và canh phòng ở tẩm điện vẫn như thường ngày, không hề có ý bắt trói hay xua đuổi mình. Bấy giờ y mới thử thăm dò bước một chân vào phạm vi tẩm điện trước.
Không có kết giới ngăn cản, cũng không có kiếm khí bắn tới. Y vẫn bình yên vô sự.
Tuyết Mịch thở phào nhẹ nhõm, sau đó làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà vui sướng nhảy nhót đi vào trong: "Uyên Uyên ~~"
Tuyết Mịch vui sướng chạy tới ngồi xuống bên cạnh Thời Uyên, cố gắng tránh xa câu chuyện ngày hôm đó mà lên tiêng với ý định dời sự chú ý của Thời Uyên đi nơi khác: "Mấy quả trứng Tiên Thú mà Lục Nhiễm đưa tới đều nở cả rồi. Hơn một trăm hai mươi quả trứng Tiên Thú mà chỉ nở ra được ba mươi con linh thú, còn lại là toàn là cực kỳ nhiều linh dịch cả. Nhưng mà linh dịch cũng sẽ không lãng phí, dù sao thì góp nhặt lại vẫn có chỗ để dùng. Trong đám linh thú kia có một con cực kỳ hung hăng..."
Thời Uyên mở miệng ngắt ngang luôn cái miệng đang lải nhải không ngừng của Tuyết Mịch: "Ngươi có biết một người có đủ can đảm làm bậy như vậy..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT