Ở giữa tinh hà mênh mông, người đứng trước đá Thiên Mệnh đột nhiên mở hai mắt ra. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động. Chợt có hàng nghìn hàng vạn vì sao thoáng vụt qua, hơi xua tan đi sự thê lương và cô đơn tận cùng trong tinh hà không có điểm cuối này.
Đối với Lam Xuyên thì cảnh tượng này cứ mỗi lần nhớ lại là một lần trái tim vỡ nát đau đớn thấu xương. Tất cả mọi thứ đều là do bản thân hắn quá cố chấp, cố chấp với ý trời, với tình yêu và nỗi sợ. Nhưng cuối cùng lại sinh tử dây dưa, trăm họ lầm than. Nơi này chính là tất cả ngọn nguồn của tai hoạ.
Giống như trong trí nhớ của hắn, trên đá Thiên Mệnh hiện lên tên của một mình hắn. Trong đôi mắt của Lam Xuyên có sự sắc bén lạnh như băng thoáng qua.
Nhớ lại lúc đó một mình hắn làm trái ý trời mà tiến về phía trước, thế nhưng càng đến gần Thiên Đạo, hắn lại càng hiểu thế nào là ý trời. Mãi đến khi thành thần, hắn lại vô thức bị trói buộc với cái gọi là ý trời đó, hoàn toàn quên mất đoạn đường mà mình đã đi qua để thành thần này, chỉ còn lại suy nghĩ liều mạng muốn làm trái ý trời.
Cơn đau vẫn còn sót lại của Toả Thần Liên trong Cấm U Viên còn chưa biến mất trong ý thức của hắn. Một lần nữa đứng trước đá Thiên Mệnh, đôi mắt của Lam Xuyên lạnh như băng. Hắn liếc nhìn hòn đá kia một cái. Lần này hắn rút người ra rời đi mà không hề do dự chút nào.
Sau khi Lam Xuyên rời đi, tiên quan chịu trách nhiệm trông coi thiên hà tất nhiên phải vội vàng bẩm báo việc này lại cho Thiên Đế.
Thiên Đề ngồi trong Thiên Cung làm ra vẻ tuỳ ý nói: "Lam Xuyên Thượng thần đi rồi hả?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT