Sau khi một đại trận cuối cùng bị rìu Khai Thiên bổ ra, Đạo Quang và Công Khanh cùng nhìn nhau, hiểu rõ rồi cười một tiếng: "Nếu lần này ta chết thì phải làm phiền Công Khanh Thượng thần cất Vẫn Đan dùm ta, sau đó giao lại cho đứa đồ đệ không ra hồn kia của ta rồi."
Công Khanh cũng nói: "Nếu ta chết thì phiền ngươi giao Vẫn Đan của ta cho Vân Sơ nhé. Thằng nhóc này chung tình với Tuyết Mịch, đáng tiếc lại bị từ chối khóc sướt mướt quay về. Chỉ cần còn một ngày Tuyết Mịch chưa kết đôi thì e là hắn ta còn chưa thể từ bỏ ý định được đâu. Nếu sau này hắn ta có thể mong cầu được trái tim người ta thì dùng Vẫn Đan làm sính lễ cũng coi như là có chút sức cạnh tranh."
Hai người cười cười sắp xếp chuyện của riêng mình, trên tay cũng không hề rảnh rỗi. Sau khi cất rìu Khai Thiên đi, hai người lại hợp lực dùng thần lực của hai bên để kéo vách ngăn không gian ra, bước một cái tới thẳng Quỷ Vực chi cảnh.
Thế nhưng cảnh tượng bùng nổ mà bọn họ dự tính lại không hề phát sinh. Toàn bộ Quỷ Vực chi cảnh cực kỳ yên tĩnh. Linh quang bay bổng bốn phía, tràn đầy sức sống. Đạo Quang giơ tay lên túm lấy một chút linh quang rồi lập tức nhìn về phía Công Khanh bằng ánh mắt kỳ dị: "Có phải đây là một luồng thần lực xa lạ phải không?"
Hai người cảm thấy chuyện này rất khác thường nên lập tức dùng thuật dịch chuyển chạy tới chỗ quỷ nhãn.
Đám người Tinh Hồi và Thời Uyên đều ở đây cả. Vừa nhìn thấy Đạo Quang và Công Khanh, Tinh Hồi lập tức đi tới: "Tứ Phương đại trận đã xử lý ổn thỏa chưa?"
Công Khanh gật đâu: "Không phụ lòng tin của mọi người. Còn quỷ nhãn thì sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT