"Tình nghĩa thiếu niên tốt đẹp. Cảnh tượng này thật đẹp mắt biết bao."
Một giọng nói xúc động vang lên bên tai. Thời Uyên liếc nhìn người kia một cái: "Thần vực mới mở, một đống chuyện đang cần xử lý mà ngươi còn ở lại đây làm gì thế?"
Lục Nhiễm cười đáp: "Chẳng phải là vì Lạc Linh vẫn chưa trở lại nên còn một đống chuyện chưa bàn giao được sao? Dù sao thì cũng phải sắp xếp nơi này ổn thoả rồi ta mới đi được chứ. Nếu không chẳng phải là còn phải làm phiền một người lớn tuổi như ngài phải tự mình làm lấy sao."
Thời - sáu chục nghìn tuổi - người già - Uyên liếc nhìn thiếu niên mới trăm tuổi thanh xuân phơi phới bên kia rồi lại nhìn sang Lục Nhiễm cái gì cũng tốt chỉ có mỗi miệng là hơi thối, sau đó phất tay áo một cái mặt không cảm xúc rời đi.
Lục Nhiễm nhẹ nhàng chậc lưỡi một tiếng. Sao hắn ta lại có cảm giác Thần Quân không được vui cho lắm nhỉ? Hắn đã xử lý xong chuyện thần vực, để nơi này lại cho hắn ta và Lạc Linh, không cần phải bận tâm đến chuyện ở Khải Dương đại lục nữa, tại sao vẫn không vui chứ?
Thật là sống càng lâu càng khó hầu hạ mà.
Ngửi thấy hơi thở của Thời Uyên, Tuyết Mịch buông Bách Lý Hương Đình ra rồi quay đầu tìm kiếm một vòng. Sau đó y lại cảm nhận được hình như hơi thở của Thời Uyên đã đi xa rồi. Dù sao chắc cũng chẳng có chuyện gì đâu, thế nên Tuyết Mịch cũng không đuổi theo, chỉ giơ tay kéo Bách Lý Hương Đình đến Quan Tinh đài: "Rốt cuộc thì hơn trăm năm qua ngươi đã đi đâu vậy?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT