Trên kính Tâm Đình của học viện Thánh Linh, trên người Tuyết Mịch mặc viện phục màu xanh nhạt đang dựa vào dưới mái hiên, sông mũi cao thẳng đôi môi ửng đỏ, làn da trắng đến mức như đang phát sáng căng bóng khỏe mạnh, hàng lông mi đen dày như lông quạ hơi khép lại, gió nhẹ thổi trong không gian, vạt áo nhẹ rủ xuống, mái tóc dài đen mực cùng với dải lụa trên y phục theo đó lay động, đẹp như một bức tranh.
Thế nhân đều nói Tiểu Long Quân nhận hết sự sủng ái của trời xanh, người bên ngoài chỉ có thể từ xa quan sát thấy gia thế sau lưng y, nhưng người thường ngày tiếp xúc gần gũi mới có thể cảm nhận sâu sắc trời xanh thiên vị y đến mức độ nào.
Dung mạo tuyệt sắc như vậy ngày ngày xuất hiện lắc lư trước mặt, Quế Ninh cảm thấy bản thân sau này có lẽ không thể tìm được một giao nữ ưng ý, dung mạo của Giao tộc trong Yêu tộc cũng xem như nổi danh được trời cao ưu ái, nhưng khi so với người trước mặt, cũng chỉ là ánh sáng của đom đóm trong màn đêm, sao dám tranh giành tỏa sáng với mặt trăng mặt trời.
Với khuôn mặt đủ đề cho thế nhân ngưỡng mộ này, lại là điều ít được đề cập khi nhắc đến Tuyết Mịch, bởi vì những thứ khiến người khác ngưỡng mộ quá nhiều, nhiều đến mức ngưỡng mộ không hết.
Khi Quế Ninh ngắm nhìn say mê, cảm thấy có hơi lạnh, giọng nói rõ ràng mang theo chậm chạp chỉ có khi nói chuyện với người quen: "Cẩn thận ta móc mắt ngươi đem làm Dạ Minh Châu."
Quế Ninh âm thầm khinh bỉ: "Dung mạo xinh đẹp còn không cho người khác ngắm."
Tuyết Mịch mở mắt, liếc xéo Quế Ninh nói: "Ngươi tưởng ngươi khen ta hai câu, ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi làm vỡ Linh Châu của ta sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT