“Ục ục! Ục ục!”
Ăn tươi nuốt sống viên Huyết Linh mễ, Kim Điêu lại cúi đầu nhìn Hứa Dương một cách tội nghiệp, thậm chí phát ra tiếng “Cô cô cô”, không biết học từ con chim nào.
Hứa Dương không chút khách khí cho nó một bạt tay.
“Bảo ngươi đừng ăn nhanh như vậy, không có nữa đâu, nhìn cho kỹ, đợi chín rồi ăn, đến lúc đó cho ngươi thêm mấy viên, dù sao ngươi là con hiến máu nhiều nhất, công lao lớn nhất.”
“Cô cô cô!”
Nghe vậy, Kim Điêu tuy thất vọng, nhưng rất nhanh lại bị bánh vẽ do Hứa Dương vẽ ra khích lệ, hưng phấn đến mức đập cánh, giống như đứa trẻ nặng ngàn cân.
“Đi đi đi, đi sang một bên.”
Hứa Dương đuổi nó đi, cầm cuốc lên, đào một chỗ đất trống khác, vùi sâu những thi thể đóng băng vào đó thành đống.
Không còn cách nào, mười năm qua, tuy hắn một mực tu dưỡng bản thân, không tranh quyền thế, nhưng khó tránh khỏi những kẻ có mắt không tròng nhất quyết phải đụng đến cửa, những năm này hắn đã chôn không ít, lớp đất trên cùng sắp đầy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT