Đàm Trà nghển cổ lớn tiếng la hét: "Cô có bằng chứng không?"
Bằng chứng loại này, tôi đương nhiên có!
Tôi móc điện thoại ra, chỉnh âm lượng lớn nhất, phát đoạn ghi âm vừa rồi.
Ghi âm ghi lại rõ ràng việc Đàm Trà nói cô ta biết tôi dị ứng trà xanh.
Sắc mặt Đàm Trà dần dần xám ngoét lại.
Cái đầu vốn đang ngẩng cao của cô ta cuối cùng cũng, từng chút một, cúi thấp xuống.
12
Đàm Trà bị thầy phụ đạo đưa đi rồi, cả phòng ngủ khôi phục lại sự yên tĩnh.
Ba người chúng tôi thở phào một hơi dài, lấy dụng cụ vệ sinh ra, dọn dẹp lại sàn nhà phòng ngủ một chút.
Tôi cười khổ nhìn hai người họ, "Hai cậu có cảm thấy tớ làm vậy có hơi quá đáng không?"
Hai người họ kiên định lắc đầu, "Sao lại thế được chứ? Cậu đây là đang bảo vệ an toàn tính mạng của bản thân mà!"
Đinh Kỳ lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực mình, "Tuyết Đình, tớ không dám tưởng tượng nếu cậu không phát hiện ra thì sẽ có hậu quả thế nào nữa!"
Ngô Tư Vũ phụ họa theo, "Đúng vậy, thật sự nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ rồi!"
Một dòng nước ấm áp ùa vào lòng tôi.
Hai người bạn cùng phòng này chính là lòng dạ quá lương thiện, mới bị Đàm Trà ban đầu lợi dụng làm công cụ.
Nhưng tôi tin rằng, thông qua chuyện lần này, hai người họ cũng đều có thể dần dần trưởng thành.