Sau khi vào phòng, Dĩnh An lấy điện thoại nhắn tin vào nhóm chat chung của ba người.
Nam Thiên cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm vào khuôn mặt thoáng buồn của vợ. Tay anh siết nhẹ bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn trong lòng mình. Anh hỏi, giọng trầm, nhẹ như hơi thở:
“Em sao vậy? Mệt rồi?”
Vừa ở nhà bếp còn thấy cô vui vẻ ăn cơm với ba mẹ, giờ lại thấy nét mặt buồn phiền của cô.
Dĩnh An thoáng do dự. Nắng sớm dịu dàng rớt qua cửa kính, vương nhẹ trên khuôn mặt cô, loang dần vào đôi mắt đen láy đầy suy tư.
Nam Thiên nhìn vẻ lưỡng lự của vợ, lòng cũng theo đó mềm như nước. Bao năm chinh chiến trên thương trường lạnh lùng, khắc nghiệt, anh cứ ngỡ tim mình chai đá từ lâu, nhưng không hiểu sao, chỉ cần thấy một nét u buồn mơ hồ thoáng qua gương mặt cô thôi là lòng anh bỗng rối lên, bất an chẳng khác gì cậu trai mới lớn lần đầu biết yêu.
Anh dịu dàng nắm lấy bờ vai mảnh mai của cô, giọng thủ thỉ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT