Mấy ngày nay, Hứa Đàm vẫn chưa gây chuyện với Vu Châu.
Vu Châu vì thế cũng cảnh giác ít đi, thầm thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, người như Hứa Đàm, đối với người bình thường mà nói đúng là loại tồn tại khiến người ta không thể chống đỡ.
Hiện tại là đang học ở trường, nhờ thành tích học tập mà Vu Châu có thể áp đảo Hứa Đàm, nhưng đợi đến khi bước vào xã hội rồi, người như hắn cùng lắm cũng chỉ là một nhân viên làm công mà thôi.
Tuy rằng cảm thấy bất lực và tiếc nuối, nhưng đó lại là sự thật rõ ràng. Phần lớn mọi người đều là người thường, nỗ lực cá nhân có giới hạn, so với bản thân có năng lực thì chẳng bằng có bố mẹ tốt một chút.
Con nhà nghèo, mỗi bước đi trong đời đều phải tự mình mò mẫm. Gia đình không thể cho họ bất kỳ lời khuyên hay sự trợ giúp nào, họ thường phải mất rất nhiều thời gian thử và sai, rồi lảo đảo vấp ngã, đổ máu mới có thể mở ra được một con đường cho mình.
Vu Châu ít nhiều cũng có phần bi quan về tương lai của bản thân.
Bị Hứa Đàm nhắm vào, trở thành mục tiêu bị chọc ghẹo, cảm xúc bi quan trong hắn ngày càng tích tụ, đến nay đã dâng cao đến cực điểm, một nỗi bất lực sâu sắc dâng lên từ trong lòng.
Vở hài kịch nực cười này đến lúc nên kết thúc rồi.
Cầu trời khấn Phật phù hộ để sau này hắn kiếm được thật nhiều tiền!
Tiết học cuối cùng của buổi sáng là môn Hóa học, tan học xong, Vu Châu mang theo một quyển truyện tranh đến căn tin ăn cơm. Hắn vẫn như thường lệ lẻ loi một mình, không chơi cùng nhóm bạn học nói cười rôm rả kia.
Vu Châu là người không giỏi giao tiếp, phần lớn thời gian hắn rất tận hưởng sự cô độc ấy.
Ăn cơm xong, hắn một mình trở về lớp học. Giờ nghỉ trưa, ai cũng mệt rã rời, Vu Châu ngáp dài, nằm gục xuống bàn ngủ. Sau đó các bạn học lần lượt trở lại lớp, phòng học đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào.
Vu Châu lơ mơ tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, mắt nửa nhắm nửa mở đi vào nhà vệ sinh.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, vừa định mở cửa bước ra thì cửa lại không mở được.
Vu Châu đang định dùng tay đẩy mạnh thì một chậu nước bẩn từ trên đổ thẳng xuống, dội ướt cả người.
Nước bẩn lẫn bùn nhơ nhuốc theo khuôn mặt hắn chảy xuống, chiếc áo thun trắng sạch sẽ lập tức bị làm bẩn.
Từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, Vu Châu không bất ngờ, chỉ thấy tức tối.
Đúng vậy, với kiểu người tâm lý nhỏ nhen như Hứa Đàm, sao có thể không trả đũa?
Nhưng Vu Châu cũng không phải người dễ bị bắt nạt.
Hắn lau mặt qua loa, rồi giơ chân đạp mạnh vào cửa ngăn vệ sinh.
Rắc! cây lau nhà bị chèn phía sau cửa gãy làm đôi. Vu Châu chạy như bay ra ngoài, vừa lúc thấy Hứa Đàm và Tôn Nhiêu đang cười hì hì bỏ chạy ngoài hành lang. Hai bạn học trực nhật đang mang xô nước đi tiếp nước cũng sững sờ nhìn Vu Châu toàn thân ướt sũng.
“Cho tôi mượn xô nước chút.”
“Ê ê ê, bạn học—” hai người còn chưa kịp phản ứng, Vu Châu đã xách xô nước bước đi vội vàng.
Vu Châu xách xô nước đầy ắp quay trở lại lớp học.
Hứa Đàm đang ngồi tại chỗ nói chuyện cười đùa với bạn cùng bàn Chu Nhiên, ánh nắng trưa chiếu lên người khiến y như một tiểu vương tử bước ra từ truyện cổ tích.
Trong lớp, một nửa học sinh đang ngủ trưa, một nửa nói chuyện rì rầm.
Vu Châu sải bước tới chỗ Hứa Đàm, chưa để ai kịp phản ứng liền giơ xô nước hắt thẳng vào đầu y.
Ào!!
Hứa Đàm lập tức ướt như chuột lột, tóc tai bết lại dính vào má, áo sơ mi cũng ướt đẫm, dính sát vào da.
Y bị bất ngờ đến ngây người, hiếm thấy mà lộ ra vẻ mặt sửng sốt, nhìn không khác gì một con thú nhỏ ngơ ngác bị người ta trêu chọc.
Nhưng vẻ ngoài càng đẹp đẽ bao nhiêu, nội tâm của Hứa Đàm lại càng thối nát bấy nhiêu.
Cả lớp mở to mắt nhìn, ai nấy đều im bặt. Trong không khí im lặng ấy, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng của Vu Châu vang lên:
“Hứa Đàm, tôi hy vọng đây là lần cuối. Tôi không phải người có tính tình tốt, lần tới nếu còn tái diễn, thứ đổ lên đầu cậu sẽ không phải nước sạch.”
Lời vừa dứt, Vu Châu xách xô nước rỗng rời khỏi lớp. Hai bạn học trực nhật đang nấp ngoài cửa xem kịch, hắn tiện tay đưa xô nước cho họ, đầu vẫn ướt nhẹp, đi thẳng đến phòng nước rửa sạch người.
Tắm xong, Vu Châu xin nghỉ tiết chiều, ướt nhẹp mà trở về nhà.
Nhà rất yên tĩnh. Vu Châu thật ra không muốn về, bởi mỗi lần về nhà, sự trống vắng lại nhắc nhở hắn rằng ông đã không còn, giờ hắn chỉ là một người cô đơn.
Trong nhà tắm nhỏ hẹp, Vu Châu tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ nhẹ nhàng thoải mái.
Tóc còn ướt, hắn nằm vật xuống giường, dùng khăn lau sơ qua đầu.
Chuyện xô xát với Hứa Đàm ở trường tuy không gây thương tích lớn, nhưng với độ tuổi mười sáu, mười bảy, cái tuổi nhạy cảm và dễ tổn thương, nếu là một học sinh tâm lý yếu, áp lực kém, có thể sẽ để lại vết thương tinh thần rất sâu.
Ngay cả một người như Vu Châu, vốn trưởng thành hơn bạn đồng trang lứa, gặp chuyện này cũng thấy mệt mỏi vô cùng.
“Tiết tự học tối không đi nữa.” Vu Châu lầm bầm một câu, rồi kéo chăn phủ lên người.
Chuyện "hất nước qua lại" giữa hắn và Hứa Đàm nhanh chóng bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện. Chủ nhiệm lớp 12-3 là một người đàn ông 35 tuổi, cao 1m92, cơ bắp cuồn cuộn, tính tình nóng nảy và thẳng thắn, cực kỳ không chịu nổi những trò vớ vẩn như thế.
Sáng hôm sau, trong tiết tự học, thầy giáo chủ nhiệm mặt đỏ gay xông vào lớp, đứng trên bục chỉ tay vào Vu Châu và Hứa Đàm quát lớn:
“Các cậu tưởng lớp học là cái chỗ gì hả? Sắp lên lớp 12 rồi còn không chịu lo học hành, hai người các cậu đang đóng cảnh phim "đổ nước trả thù" chắc?”
Ông hung hăng vỗ bàn giảng, gào lên giận dữ, rồi bất ngờ chỉ ra cửa lớp:
“Vu Châu, Hứa Đàm! Hôm nay hai người ra ngoài hành lang đứng phạt cho tôi! Ngoài đi vệ sinh ra, không được rời khỏi vị trí nửa bước!”
Vu Châu và Hứa Đàm cạn lời, im lặng đi ra khỏi lớp, một trước một sau tựa lưng vào tường ngoài cửa lớp đứng phạt.
Vì hai người này làm náo loạn quá mức, hơn nữa lại là một cặp “đỉnh của chóp” của khối một là học bá đệ nhất năm, một là thiếu gia nhà giàu nhất trường, chuyện này nhanh chóng lan khắp toàn khối.
Trong lúc đứng phạt ở hành lang, các giáo viên và bạn học đi ngang đều liếc nhìn hai người bằng ánh mắt hóng hớt lộ liễu.
Thậm chí, đôi lúc họ còn nghe được vài lời xì xào sau lưng:
“Hai người đó mà đánh nhau? Một người là học bá, người kia là thiếu gia nhà giàu, thấy kiểu gì cũng không dính dáng tới nhau chứ?”
“Vu Châu trước kia không phải cũng giả vờ nhà giàu à? Có khi Hứa Đàm chướng mắt nên ra tay dạy dỗ, ai ngờ học bá này cũng chẳng vừa.”
“Tôi thì lại hiểu Vu Châu. Nghèo dễ bị bắt nạt, ai mà chẳng muốn làm người có tiền cơ chứ...”
Hai học sinh tán chuyện dần đi xa, câu nói cuối cùng Vu Châu và Hứa Đàm không nghe rõ nữa.
Trong lớp, cô giáo tiếng Anh đang dẫn học sinh đọc từ vựng, tiếng đọc đều đặn vang lên như thường lệ. Hứa Đàm ghé sát miệng bên tai Vu Châu, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy ác ý:
“Tốt nhất là đừng có giả làm người giàu. Cậu biết thế giới của người có tiền là như thế nào không? Cái cúc áo trên người tao còn đắt hơn chi tiêu một năm của cậu đấy.”
Vu Châu cúi đầu nhìn, trên người Hứa Đàm vẫn là sơ mi trắng như mọi khi, nhưng chi tiết có chút khác biệt, nút áo bằng kim loại màu bạc, ở giữa còn khảm một viên đá trong suốt.
Vu Châu không biết viên đá đó có phải kim cương thật không. Nhưng đúng là nghèo thì giới hạn trí tưởng tượng của con người, như nông dân tưởng vua dùng đòn gánh bằng vàng, cuốc đất bằng cuốc vàng vậy.
Tâm trạng Vu Châu bất chợt trầm xuống, môi mím chặt thành một đường thẳng. Vốn dĩ hắn đã sở hữu gương mặt lạnh lùng sắc bén, lúc này mặt mày trầm xuống lại càng khiến người ta có cảm giác hắn sắp giết người đến nơi.
Hứa Đàm nhận ra sự tức giận của hắn, liếc mắt híp lại như mèo, giọng điệu nhàn nhạt nhưng vẫn đầy mùi châm chọc:
“Tôi lại ngửi thấy cái mùi đó trên người cậu,một cái mùi âm u ẩm thấp, như thể cậu sống cả đời trong xó xỉnh, có đứng dưới ánh mặt trời cũng như chuột chui từ ống cống ra.”
“Nhà cậu chắc không có nắng hả? Phơi quần áo không khô thì có mốc không?”
“À còn nữa, ông của cậu ấy, nghe nói ngày nào cũng ra ngoài nhặt rác. Vậy trong nhà cậu chắc toàn rác nhỉ? Cậu với ông có ngủ trong đống rác không đấy?”
Ông Vu Châu là người thân duy nhất còn lại của hắn, cũng là người hắn yêu quý và kính trọng nhất. Nhưng ông đã mất. Vu Châu đã tiêu hết tiền thưởng trường Thanh Phổ để chữa bệnh cho ông, cuối cùng vẫn không giữ được ông lại.
Hai bàn tay buông thõng của hắn đã siết chặt lại thành nắm đấm. Hắn thật sự không chịu nổi nữa. Bất chợt xoay người, Vu Châu thô bạo tóm lấy cằm Hứa Đàm, vung tay áo đồng phục nhét thẳng vào miệng y.
“Ưm!!”
Thiếu niên giãy dụa, cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ như con thú non bị chọc giận, mắt ánh lên tia hung hãn, cắn răng trừng Vu Châu, giãy giụa như điên, ngay cả hốc mắt cũng đỏ ửng vì tức giận.
Trong lớp học, tiếng đọc từ vẫn đều đều vang lên như không có chuyện gì xảy ra.
Giữa đống hỗn loạn ấy, giọng nói của Vu Châu vang lên, mỗi chữ như được ép ra từ kẽ răng:
“Cậu không chỉ có thể ngửi, giờ còn có thể nếm thử cái mùi của loại người hèn hạ như tôi đấy! Cậu kiêu ngạo lắm mà? Vậy tiếp tục kiêu ngạo đi!”
Hứa Đàm giãy giụa điên cuồng, trán toát mồ hôi, hai má phồng lên đau đớn, mắt hẹp dài như hồ ly ướt nước, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Thấy sắc mặt Hứa Đàm đỏ bừng, suýt nghẹt thở, Vu Châu hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn buông ra, rút tay áo khỏi miệng y.
Thật ra hắn rất muốn đấm y một trận, nhưng lại nghĩ nếu lỡ làm y bị thương, còn phải bồi thường viện phí, liền lập tức khựng lại.
Người nghèo mà, làm gì cũng không có tự tin. Dù có phẫn nộ đến đâu, cũng không thể thay đổi sự thật này.
Hứa Đàm nôn khan, ho dữ dội, hàng mi dày dính đầy nước mắt, trông hơi đáng thương. Vu Châu liếc y một cái, vẩy tay áo dính nước bọt của y , khẽ nhếch môi đầy ghét bỏ.
Ngay khoảnh khắc ấy, sau gáy Vu Châu bỗng hứng một cú đánh mạnh. Trước mắt hắn tối sầm, một đôi tay từ phía sau siết chặt cổ hắn, lực rất mạnh, rõ ràng là muốn dồn hắn vào đường cùng.
Vu Châu túm lấy tay y, quật một cú quá vai. “Rầm” một tiếng, Hứa Đàm bị hắn đập thẳng xuống đất.
Dù đau đầu dữ dội, Vu Châu vẫn nắm cổ áo Hứa Đàm, nghiến răng nói:
“Cậu chưa chịu dừng đúng không?”
Hứa Đàm bị quật đau điếng, ánh mắt có phần tan rã, nhưng bản tính ngoan cố lại bị kích thích trỗi dậy. Y dùng chút sức lực cuối cùng giơ tay tát thẳng vào mặt Vu Châu.
Vu Châu đầu óc đang quay cuồng, phản ứng chậm đi nửa nhịp. Hắn chỉ cảm thấy má bỏng rát, sau đó cơn đau lan khắp mặt.
Cơn giận như muốn thiêu cháy lý trí, Vu Châu nắm lấy áo sơ mi trắng của Hứa Đàm, giật mạnh khiến hai cúc áo kim loại bung ra, lăn lóc dưới chân.
Sơ mi của Hứa Đàm mở rộng một mảng, để lộ làn da trắng nhợt cùng vài vết bầm mờ mờ.
Không kịp nghĩ nhiều, Vu Châu đè Hứa Đàm úp mặt xuống sàn gạch, một tay ghì chặt, tay kia giơ cao, đánh thẳng vào mông y.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Cơ thể Hứa Đàm cứng lại, rồi giãy giụa như cá bị quăng lên bờ.
Vu Châu từ nhỏ làm việc nặng với ông, sức lực dồi dào. Một thiếu gia như Hứa Đàm chưa từng đụng tay chân sao có thể chống lại?
Càng vùng vẫy, Vu Châu càng đánh dữ, vừa đánh vừa hung tợn nói: “Cậu tin tôi đập nát mông cậu không?!”
“Cậu nghĩ có tí tiền là ngon à? Cậu kiêu cái gì? Nếu không phải tôi nghèo, không đủ tiền bồi thường, thì hôm nay tôi đã đánh cậu thành bánh luôn rồi, xem cậu còn dám coi thường người khác không!”
Đánh thêm mấy chục cái, cuối cùng Vu Châu cũng hả giận, thở hổn hển buông tay.
Hứa Đàm lảo đảo bò dậy, mông vừa nóng vừa rát, nước mắt trực trào, mặt đỏ bừng vì tức và đau. Y vừa bưng mông vừa rướn chân đạp vào đầu gối Vu Châu.
Vu Châu loạng choạng rồi đứng vững lại, xì một tiếng khinh bỉ.
Trong lớp học, tiếng đọc diễn cảm vừa hay dừng lại, cô giáo tiếng Anh bắt đầu giảng bài: "Hôm nay chúng ta tiếp tục với mệnh đề giả định loại ba..."
Hứa Đàm trừng Vu Châu một cái, một tay lén che cái mông bị đánh đau, vành mắt đỏ hoe như sắp khóc.