Ngày hôm sau, trên đường đến trường, Vu Châu ghé vào một cửa hàng văn phòng phẩm gần đó. Đây là một tiệm chuyên bán đồ dùng học tập cao cấp. Ở Thanh Phổ, nơi bầu không khí ganh đua luôn sôi nổi, ngay cả bút thước cũng trở thành thứ để khoe mẽ.

Một cây bút ngàn lặc giá 56 đồng vốn đã được xem là mức chi tiêu tối thiểu mà ai cũng có thể gánh nổi. Nhưng trong tiệm còn bày bán những cây bút máy phiên bản giới hạn, bút chì kim đính đá lấp lánh, hay các món văn phòng phẩm mang nhãn hiệu hợp tác xa hoa.

Một cây bút máy giá hai ngàn tệ, một cây bút chì kim khảm đá giá một ngàn năm trăm, một cây bút Thán Tố vỏ kim loại phiên bản giới hạn lên tới ba ngàn bảy. Ngay cả dây giày bán trong cửa tiệm này cũng có giá 250 đồng một sợi.

Hàng hiệu xa xỉ chính là cách để phô trương giá trị bản thân, chẳng ai quan tâm đến tính thực dụng. Những cây bút mấy ngàn đó chưa chắc viết êm bằng loại bút ba cây hai tệ trên Tịnh Tịch Tịch.

Nhưng... ai mà chưa từng khao khát mấy món đồ đó?

Không đáng thương nhất là kẻ nghèo khổ, mà đáng thương nhất là kẻ nghèo lại đứng trước tủ kính trưng bày kim cương, biết rõ dù có cố gắng thế nào cũng không thể với tới. Cảm giác bất lực ấy đủ khiến người ta phát điên.

Đây là lần đầu Vu Châu bước vào cửa hàng này. Hắn đi thẳng đến khu bán bút Thán Tố, đứng trước quầy hàng đầy sắc màu bắt mắt, lưỡng lự hồi lâu rồi cuối cùng cũng cầm lên một cây bút Thán Tố.

Mua cây bút này xong, sáng mai chắc chắn sẽ phải nhịn đói.

Năm mươi sáu đồng – chính là chi phí sinh hoạt trong ba ngày của hắn.

Ngay cả khi học xong tranh thủ nhặt chai lọ, giấy vụn đem bán, một tháng tích góp cũng chỉ được hai mươi đồng.

Người giàu thì tiêu xài không cần nghĩ, còn người nghèo thì khổ đến muốn chết.

Khi cầm cây bút bước ra khỏi cửa hàng, trái tim Vu Châu như rỉ máu. Nhưng hắn không có lựa chọn. Nếu Hứa Đàm, bạn cùng bàn lại làm hỏng bút của hắn như lần trước, chẳng lẽ để lộ thân phận con nhà nghèo ngay trước mặt mọi người?

Thật ra, ngoài nỗi sợ bị bắt nạt, trong lòng hắn cũng có một chút hư vinh. Hắn không dám tưởng tượng, nếu bị phát hiện là học sinh nghèo, những bạn học có xuất thân giàu có ấy sẽ nhìn mình bằng ánh mắt gì?

Thương hại? Đồng cảm? Hả hê? Hay cười nhạo?

Cười nhạo một học bá đứng đầu khối, nhưng toàn thân từ đầu đến chân đều là hàng nhái?

Vu Châu xách cây bút Thán Tố bước vào lớp ba. Lớp học đã có gần nửa số học sinh, ai nấy đang nhỏ giọng tán gẫu. Hắn chơi game đến khuya đêm qua, ngồi xuống chỗ liền lấy ra một gói cà phê hòa tan từ trong túi, pha vào ly.

Hứa Đàm mang cặp đi tới, ngồi xuống bên cạnh. Ngón tay hơi hồng nhạt của y nhéo lấy gói cà phê Vu Châu vừa rút ra, đưa lên mũi ngửi rồi nhăn mũi cười: “Trường mình gần đây có quán cà phê đúng không?”

Thật sự có một tiệm cà phê thương hiệu nổi tiếng toàn cầu. Loại rẻ nhất ở đó cũng phải 38 đồng một ly.

Còn cà phê của Vu Châu là loại mua trên Tịnh Tịch Tịch, trung bình chưa đến bảy mao một gói.

Ở một trường quý tộc như Thanh Phổ, không ai uống cà phê hòa tan. Hầu như ai cũng cầm ly cà phê máy sang chảnh.

Vu Châu lắc nhẹ ly nước, lườm Hứa Đàm một cái rồi nói nhàn nhạt: “Uống cà phê hòa tan thì phạm pháp à?”

Hứa Đàm cười càng tươi, tiện tay ném luôn gói cà phê vào thùng rác rồi phủi nhẹ cà phê dính trên ngón tay: “Loại cà phê này mùi vị thật rẻ tiền.”

Vu Châu tức đến nghẹn, uống một ngụm cà phê để nuốt giận xuống, rồi lấy từ điển cấp sáu ra, dùng cây bút Thán Tố mới mua để gạch chân từ vựng chưa biết.

Mới nhìn được hai trang, một cái đầu tóc xù thò lại gần, mang theo một làn hương cỏ cây dịu nhẹ. Hứa Đàm không biết từ khi nào đã đặt cằm lên vai Vu Châu, cười khúc khích rồi rút cây bút Thán Tố từ tay hắn ra.

“Không phải lại là hàng nhái đấy chứ?”

Hứa Đàm bật cười, vung vẩy cây bút Thán Tố giữa những ngón tay thon dài trắng trẻo, rồi thản nhiên vẽ một khuôn mặt cười thật to lên quyển từ điển của Vu Châu.

Vu Châu ngồi ngay ngắn, sống lưng căng thẳng như dây đàn. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cười trên sách, lại liếc cái đầu lông xù bên vai, hít sâu một hơi rồi giơ tay đẩy Hứa Đàm ra.

Hứa Đàm không buồn để tâm, vừa ngắm nghía cây bút máy Thán Tố trong tay, vừa chậm rãi nói: “Ồ, không ngờ lại là thật đấy.”

Vu Châu đặt quyển sách từ đơn sang một bên, bất ngờ nắm lấy cổ tay Hứa Đàm, mạnh tay giật phắt cây bút khỏi tay y.

Vu Châu dùng sức khá mạnh, khi buông tay ra, trên cổ tay trắng xanh của Hứa Đàm đã hiện rõ một vết hằn đỏ tươi.

Hứa Đàm giơ cổ tay lên, nhìn chăm chú vào dấu tay ấy một lúc lâu, rồi đột nhiên dùng mũi giày đá nhẹ vào bắp chân Vu Châu, nghiêng đầu hỏi: “Tuần sau là kỳ kiểm tra tháng rồi, cậu đoán xem ai sẽ đứng nhất khối?”

Vu Châu lật sang trang khác của cuốn từ đơn cấp sáu đang cầm trong tay, cố tình che đi gương mặt đang cười toe của Hứa Đàm vẽ trên sách, nhàn nhạt đáp: “Nhàm chán.”

Tuy ngoài mặt chẳng mảy may bận tâm, nhưng đến kỳ kiểm tra tháng, Vu Châu vẫn cố tình làm sai một câu trắc nghiệm và một câu điền vào chỗ trống.

Trong lòng hắn bực bội nghĩ:

— Nếu Hứa Đàm được hạng nhất toàn khối một lần, có khi nào sẽ thôi nhìn chằm chằm vào mình nữa không?

Hứa Đàm là kiểu người rất giỏi che giấu bản thân, nhưng không hiểu sao, y lại luôn phô bày mặt xấu xí nhất của mình mỗi khi đứng trước Vu Châu, không chút che đậy.

Đáng tiếc thay, khi bảng điểm phát về, Vu Châu lại đứng đầu toàn khối với cách biệt mong manh chỉ năm điểm so với người đứng nhì là Hứa Đàm.

Điều đáng ngạc nhiên là điểm Văn của Hứa Đàm chỉ vỏn vẹn 110.

Thật khiến người ta đau đầu.

Y còn có thể làm Văn kém hơn nữa sao?

Vu Châu chống tay lên cửa sổ, nhìn trời không nói gì. Bầu trời hôm đó xanh trong như vừa được giặt, một con chim sải cánh bay qua, để lại bóng nhỏ lướt qua khung kính.

Trong lớp, các bạn học sinh cầm bảng điểm, xôn xao bàn tán:

“Vu Châu vẫn giỏi như vậy, lại là người đứng đầu toàn khối.”

“Ừ, lần này đề Toán còn khó như thế, cậu ấy chỉ sai hai câu!”

“Lúc nào cũng là hai người đó, đúng là ‘dòng nước chảy mãi là top 10 khối, còn thành sắt thì luôn là top 2 khối’, đều học lớp chúng ta cả!”

“Phải rồi, lần này điểm hai người cũng không lệch là bao, chỉ có điều Hứa Đàm vẫn bị Vu Châu đè đầu cưỡi cổ.”

“Cậu ta các môn khác gần như điểm tuyệt đối, chỉ là điểm Văn kéo xuống quá nhiều.”

“Lần trước thầy dạy Văn còn nói mà, Hứa Đàm viết văn quá khô khan, không có cảm xúc, viết cái gì cũng giống như nghị luận.”

“Vẫn là Vu Châu giỏi nhất, đúng là học bá đỉnh cao, không có môn nào yếu – chiến thần hình lục giác hoàn hảo.”

Chiến thần hình lục giác Vu Châu lúc này đang học từ đơn.

Thật ra hắn không mạnh mẽ như lời các bạn mô tả, ngoài các môn tự nhiên và Ngữ văn học ổn thì Tiếng Anh lại là điểm yếu của hắn. Trường Thanh Phổ thường ra đề cực khó để khảo sát trình độ học sinh, nên Vu Châu buộc phải dồn nhiều công sức học Tiếng Anh thì mới duy trì được điểm cao mỗi kỳ.

Sau giờ học, thầy cô vẫn theo lệ thường khen ngợi Vu Châu. Hắn ngồi đó với gương mặt không biểu cảm, trông vẫn là học sinh cao lãnh trong mắt mọi người.

Thực ra, Vu Châu là kiểu người rất lạnh nhạt, ngoài ông của hắn ra thì rất hiếm ai có thể khiến hắn mỉm cười hay tạo ra biến động lớn về mặt cảm xúc. Hắn là người chậm cảm, có một trái tim mạnh mẽ và tâm lý cực kỳ vững vàng.

Sau giờ học buổi tối, trên đường về nhà, Vu Châu đi vòng một đoạn rồi mới lên xe buýt. Khi xe đi được nửa đường, bên ngoài bắt đầu đổ mưa to.

Tiếng mưa rơi tí tách, Vu Châu ngáp một cái, ôm cặp sách thiếp đi.

Trong mơ màng, một mùi hương cỏ cây nhàn nhạt ập đến. Vu Châu mơ màng mở mắt ra, lờ mờ thấy một bàn tay mảnh khảnh vẫy trước mặt mình. Bàn tay mềm mại, trắng hồng như lớp thịt ở lòng bàn chân mèo con.

Vu Châu lập tức tỉnh giấc, mắt mở to trừng trừng, ngước nhìn lên một gương mặt tuấn tú, nở nụ cười, hiện ra trước mắt hắn.

Là Hứa Đàm.

Y sao lại có mặt trên chuyến xe buýt này?

Vu Châu ngồi thẳng dậy, Hứa Đàm ngồi ở ghế phía sau, mắt đào hoa đen láy nhìn hắn, giọng ngọt ngào, lười biếng vang lên:

“Lần đầu đi xe buýt đấy, cảm giác mới mẻ thật. Không ngờ chỉ cần một đồng là có thể đi xa như vậy.”

Vu Châu hít sâu một hơi, đôi mắt màu trà lạnh lùng nhìn thẳng vào gương mặt tươi cười của Hứa Đàm.

“Hứa Đàm, cậu theo tôi làm gì?”

Hứa Đàm vẫn mỉm cười. Nụ cười ấy giống như một chiếc mặt nạ, dính chặt lên khuôn mặt y, chưa bao giờ gỡ xuống.

Đôi mắt y bị ánh đèn vàng tối trên xe chiếu vào, càng thêm sáng trong như hạt pha lê lạnh lẽo, vô cảm, không hề có sức sống.

Y thường dùng ánh mắt đó để nhìn những học sinh nghèo bị Tôn Nhiêu và đồng bọn bắt nạt.

Trông thì có vẻ như Tôn Nhiêu là kẻ chuyên gây chuyện, nhưng thực chất bọn họ chỉ là tay sai của Hứa Đàm mà thôi.

Kẻ đáng sợ nhất, luôn khiến người ta phát run chính là Hứa Đàm.

Xe buýt dừng trạm này rồi lại trạm khác.

Vu Châu vẫn không xuống.

Hắn biết, mình đã bị lộ rồi.

Khi xe đến trạm cuối, ngoài trời vẫn mưa tầm tã, tài xế bắt đầu đuổi khách. Vu Châu đột ngột đứng dậy, túm lấy cổ tay Hứa Đàm, kéo y xuống xe.

Trời hôm ấy mưa lớn, hạt mưa rơi xối xả khiến người ta không mở nổi mắt. Hai người ướt như chuột lột. Hứa Đàm lại còn lấy điện thoại ra, giơ lên chụp ảnh liên tục về phía cái xóm nghèo tồi tàn.

Trong tiếng mưa dày đặc, giọng Hứa Đàm vang lên đầy khinh thường và châm chọc:

“Cậu đúng là biết giả vờ đấy. Nghèo rớt mồng tơi thế này mà còn bày đặt. Cậu chẳng khác gì con chuột chui rúc trong cái xó bẩn này! Ngày mai tôi sẽ đăng hết ảnh lên group lớp, cho mọi người xem cái học thần chuyên mặc hàng hiệu sống trong cái nơi rác rưởi ra sao!”

Hôm sau Hứa Đàm không đến trường, nghe nói là bị cảm nặng.

Nhưng thực ra, y bị Vu Châu kéo vào nhà, đánh sưng mông đến mức phải tiêm thuốc.

Chú thích:

• Tịnh Tịch Tịch: tui cũng không biết nó là sàn mua sắm nào nữa, nên tui để theo convert

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play