Tô Tô như bị điện giật thu hồi tầm mắt, móng tay véo vào lòng bàn tay, trong đêm lạnh lẽo, thân thể khẽ run rẩy.

Bên kia.

Ngô Chí lau miệng, nhìn về phía Lâm Vi Nhiên: “Vi Nhiên, em họ cô không thức tỉnh dị năng, một cô gái ở mạt thế sinh tồn khó khăn biết bao.”

Lâm Vi Nhiên ngước mắt: “Anh muốn nói gì?”

“Hắc hắc.” Đối với một dị năng giả hệ hoả cấp hai, Ngô Chí không dám kiêu ngạo, “Tôi muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy, như vậy, cũng có thể thuận lý thành chương mà che chở em họ cô, cô thấy thế nào?”

Lâm Vi Nhiên trầm tư hai giây, mới mở miệng: “Anh thật lòng?”

“Đương nhiên!”

“Vậy anh tự mình đi nói với cô ấy đi.”

“Được! Tôi đi giải quyết rồi đến ngay!”

Lâm Vi Nhiên nhìn Ngô Chí biến mất trong rừng, thở dài.

Ngồi bên cạnh cô ta, Tư Triết quay đầu dò hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi lo em họ không thích Ngô Chí.”

“Đều là mạt thế, thích hay không cũng không quan trọng.” Tư Triết an ủi cô, “Lúc trước xuất phát đã nói rồi, chúng ta lái xe việt dã nhà em họ cô, mang theo cô ấy cùng nhau xuống phía nam. Dọc đường nhiều nguy hiểm như vậy, chúng ta không thể lúc nào cũng chăm sóc. Nếu Ngô Chí có lòng, đối với em họ cô cũng là một chuyện tốt.”

“Ừ, anh nói đúng.” Lâm Vi Nhiên rất nhanh đã bị thuyết phục, “Hy vọng em ấy có thể chấp nhận ý tốt của Ngô Chí.”

Bên này bàn luận, Tô Tô không thể nào biết được.

Cô chỉ thấy Ngô Chí đi vào rừng một chuyến, khi ra ngoài, trên tay bắt một con rắn đen hấp hối.

“Á! Ngô Chí anh được đấy, bắt được cả rắn! Thịt rắn nướng hay hầm đều ngon!”

Ngô Chí cười lớn hai tiếng: “Vừa hay tôi còn chưa no! Hầm nó lên! Chúng ta ăn canh!”

Cách đám người, Tô Tô cũng có thể thấy rõ con rắn trong tay Ngô Chí, đôi mắt vốn dại đi đột nhiên trợn to.

Cô nhớ rất rõ, đời trước căn bản không có chuyện này.

Khu rừng quen thuộc kia… Con rắn Ngô Chí đang cầm, chẳng lẽ chính là con rắn đã cắn chết anh ta ở đời trước sao.

Con người ta cần một kích thích đột ngột.

Ít nhất Tô Tô trước mắt đã nổi một thân mồ hôi lạnh, bắt đầu điên cuồng suy nghĩ về sự khác biệt giữa đời trước và đời này –

Đời trước Ngô Chí tuyệt đối không bắt được rắn.

Vậy tại sao đời này anh ta lại bắt được?

Rốt cuộc là sai ở đâu, có phải vì anh ta vào khu rừng không, vậy đời trước tại sao anh ta không vào… Đúng rồi! Đời trước Ngô Chí ở khu phục vụ cướp đồ ăn trong tay cô, cô không chịu đưa, móng tay cào trên mặt anh ta một vết rất lớn.

Sau khi cào Ngô Chí, trong lòng cô thấp thỏm, sau đó luôn quan sát anh ta, phát hiện anh ta mặt mày ủ rũ ngồi trước đống lửa, không đi đâu cả.

Đợi đến khi mấy dị năng giả trong đội đi dò đường, anh ta liền sải bước đi tới, kéo cô vào khu rừng…

Nghĩ lại đến đây, Tô Tô như rơi vào hầm băng.

Nói cách khác, cô trọng sinh, mang đến hiệu ứng cánh bướm, khiến cho con rắn vốn nên cắn chết Ngô Chí, hiện tại bị anh ta tóm trong tay, sắp trở thành một nồi thịt rắn?

Không! Không nhất định! Có lẽ căn bản không phải con rắn này cắn chết anh ta!

Nhưng dù cố gắng tự trấn an thế nào, Tô Tô vẫn không thể bình tĩnh.

Cái chết của Ngô Chí vốn dĩ là một tai nạn bất ngờ, thay đổi bất kỳ chi tiết nhỏ nào, anh ta đều có khả năng không chết! Thậm chí còn có thể cưỡng hiếp cô!

“Mổ bụng trước nhé? Tôi chưa giết rắn bao giờ, ai làm đây?”

“Tôi làm!”

Con rắn đen mềm nhũn thành một cục, giống như bị thương rất nặng, khi bị xách lên, chỉ còn giãy giụa yếu ớt.

Tô Tô gắt gao nhìn chằm chằm con rắn.

Cô hy vọng nó không chết biết bao, khát vọng mãnh liệt thúc đẩy cái đầu đói khát bắt đầu choáng váng, một cảm xúc mãnh liệt phát ra, hóa thành một vệt bạch quang không ai thấy rõ, xẹt qua đám người chính xác đáp xuống người con rắn.

“Chặt đầu nó trước mang đến đây đi?”

“Dao găm của tôi đâu?”

Dị năng giả bắt rắn đang tìm kiếm dao găm khắp nơi, hoàn toàn không chú ý đến con rắn đen trong tay đột nhiên mở to mắt, thân thể vừa nãy còn mềm oặt thong thả bơi lên, thừa dịp đối phương lơi lỏng tay, “vèo” một tiếng trườn xuống đất, lại hăng hái luồn lách trong bụi cỏ.

“Nó chạy rồi! Mau bắt lấy nó!”

Dù có dị năng giả tấn công tầm xa, lúc này cũng không phản ứng nhanh như vậy, cơ hồ vừa dứt lời, chỉ thấy bụi cỏ lay động vài cái, liền hoàn toàn không có động tĩnh.

Con rắn đen chạy trốn không còn thấy bóng dáng.

Ngô Chí tức giận mắng một tiếng: “Mẹ kiếp! Rốt cuộc mày có biết giết rắn không hả?!”

Người bị mắng ngượng ngùng cười: “Tôi đây không phải không phản ứng kịp sao, chỗ bảy tấc của nó có một vết thương to như vậy, ai mà ngờ nó còn sức chạy trốn?”

Ngô Chí đành phải cố nén cơn giận, bắt đầu tính toán mục đích ban đầu của mình.

……

Tô Tô tận mắt chứng kiến tất cả xảy ra.

Cô ngơ ngác nhìn bàn tay mình… Vừa rồi vệt bạch quang kia, chỉ có cô thấy, những người khác đều không có bất kỳ phản ứng nào.

Bạch quang hoàn toàn đi vào cơ thể con rắn đen, sau đó nó mở mắt, từ hấp hối trở nên sinh long hoạt hổ.

Một ý niệm không thể tưởng tượng nổi lên trong đầu.

Tô Tô quay đầu nhìn xung quanh, những người đồng hành xung quanh ít nhiều đều bị thương trong quá trình đào vong, người phụ nữ ngồi cạnh vách, trên cánh tay có một vết cắt nhỏ.

Cô cố gắng kiềm chế đôi tay run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm vết xước nhỏ kia, cố gắng tái hiện lại cảnh tượng vừa rồi.

Một giây, hai giây, ba giây… Mười mấy giây trôi qua, mắt Tô Tô cay xè, vết xước nhỏ kia lại không hề thay đổi, vệt bạch quang “kinh hồng thoáng hiện” cũng không xuất hiện nữa.

Chẳng lẽ cô nhìn nhầm rồi? Nghĩ sai rồi?

Tô Tô ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn tay mình, bỗng nhiên tự giễu cười một tiếng.

Thế nhưng vẫn còn mơ mộng hão huyền… Đời trước, cô cũng chỉ bốn năm sau, mới có được một chút “dị năng hệ tốc độ” cỏn con, trong tình huống mất đi sự tiến hóa phổ biến, chút tốc độ này còn chạy không lại tang thi cấp hai.

Niềm vui lớn biến thành nỗi thất vọng lớn, Tô Tô còn chưa tỉnh táo lại, người đồng hành bên cạnh bỗng nhiên huých cô.

“Ngô Chí… Anh ta hình như đang đi về phía cô.”

Tô Tô đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Ngô Chí cao lớn đẩy đám người ra, mục tiêu chuẩn xác đi về phía này, đôi mắt xếch dữ tợn nhìn chằm chằm cô gái yếu đuối đang trốn trong đám người.

Tô Tô theo bản năng muốn chạy, nhưng cánh tay rất nhanh đã bị kìm chặt.

“Đi đâu?”

“Chị họ của cô vừa đồng ý rồi, sau này cô đi theo tôi.”

Cái gì?!

Tô Tô chỉ cảm thấy hoang đường, đôi mắt mèo tràn đầy vẻ không thể tin.

“Buông tôi ra! Tôi và anh không có bất kỳ quan hệ gì!”

Cô giãy giụa quá mạnh, khiến tất cả mọi người nhìn về phía này.

Ngô Chí có chút chột dạ, nhưng càng nhiều vẫn là tức giận, thấy mình không xuống nước được, nửa dỗ dành nửa uy hiếp: “Cô ngoan ngoãn nghe lời, sau này tôi tìm được đồ ăn, đều có thể chia cô một nửa.”

“Cút ngay!”

“Mẹ kiếp! Đừng có được voi đòi tiên!”

“Không có tôi, cô có thể sống sót ở mạt thế sao? Mấy ngày khổ sở còn chưa ăn đủ hả?”

Anh ta biết rõ, Tô Tô đã đói mấy ngày, đồ ăn trong tay ít đến đáng thương, dù lần sau có thể tìm được vật tư… Cũng sẽ lại lần nữa bị anh ta cướp đi.

Bàn tay mạnh mẽ, tựa như một cái xiềng xích, chặt chẽ khóa người trong tay.

Tô Tô không phải một người kiên cường, cô sợ đến toàn thân phát run, liên tục giật cánh tay mình.

“Buông tôi ra! Anh buông tôi ra! Tôi dù chết, cũng không liên quan đến anh!”

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, Ngô Chí trong lòng càng hoảng, theo bản năng nhìn về phía xa – chỗ Lâm Vi Nhiên ngồi.

Cô ấy dường như rất nghi hoặc, đang lo lắng đứng dậy, thấy sắp đi về phía này.

Nếu Lâm Vi Nhiên đến đây, phát hiện em họ mình căn bản không muốn… Ngô Chí trong lòng quyết định, túm lấy cánh tay Tô Tô, dễ dàng kéo cô vào người mình, nửa ép buộc nửa lôi kéo mà mang về phía rừng cây bên cạnh.

“Tôi có lời muốn nói riêng với cô!”

Những người đứng gần đều có thể thấy rõ sự cường hoành và cưỡng bức của Ngô Chí, nhưng không ai dám lên tiếng vì Tô Tô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị kéo vào rừng cây.

Trước đống lửa.

Một dị năng giả hóng chuyện cười vang: “Ngô Chí kéo cô bé xinh đẹp kia vào rừng, chắc là muốn nói chuyện riêng tư rồi!”

“Có lẽ là đồng ý rồi, gấp không chờ nổi muốn hôn một cái!”

Nghe được lời này, Lâm Vi Nhiên đứng lên rồi lại ngồi xuống, cuối cùng không nói gì.

Tư Triết lạnh nhạt liếc mắt nhìn trò hề phía sau, móc ra bản đồ: “Vi Nhiên, xem đường đi ngày mai đi.”

Lâm Vi Nhiên lập tức bị chuyển hướng sự chú ý.

……

Trong rừng cây đen kịt.

Tô Tô bị bịt miệng đè lên cây, hai tay hai chân cùng sử dụng, cũng không đá văng được Ngô Chí đang đè trên người.

“Ưm ưm ưm ưm ưm!”

Cút! Đừng chạm vào tôi!

Cô không thốt ra được một chữ, nước mắt tuyệt vọng theo gương mặt lăn xuống tay tên ác đồ, nhưng không khơi dậy lòng trắc ẩn và mềm lòng của đối phương.

Vốn là muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng bị cự tuyệt bực bội hơn nữa tình thế phát triển đến nước này… Ngô Chí tức khắc cảm thấy, đây là một cơ hội tốt.

“Tôi biết cô không muốn ở cùng tôi, nhưng đây là mạt thế, còn có cách nào khác đâu?”

Tên ác đồ vừa cởi dây lưng, vừa dùng tay kia bịt chặt miệng Tô Tô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play