Đậu Thanh bỏ ngoài tai tiếng nói chuyện của bạn cùng phòng, anh tập trung cao độ nhìn vào tài liệu mà bạn gửi, đọc lướt qua, phân tích dữ liệu, rồi gửi lại cho bạn ngay lập tức.

Mất nửa tiếng đồng hồ, anh mới có thời gian xem điện thoại.

Vừa nhìn, anh sững người.

Tin nhắn điện thoại:

[A Phương Ương Ương]: Đậu Thanh, bây giờ em đang ở căn tin Giang Phổ, anh có muốn xuống ăn cơm cùng em không?

Vài phút sau.

Anh không trả lời.

[A Phương Ương Ương]: Anh không xem điện thoại à? Không sao, nếu anh bận thì thôi vậy.

Tin nhắn cuối cùng được gửi mười phút trước.

Đậu Thanh sặc, vội vàng trả lời Phương Ương Ương, tay run lên bần bật.

Gõ "Xin lỗi, lúc nãy anh đang..." rồi lại xóa từng chữ một, Đúng lúc đó, bạn anh gửi tin nhắn đến, hỏi hôm nay anh nhận nhiều việc để làm gì.

Đậu Thanh lướt qua màn hình, tạm thời không định trả lời bạn, vì toàn bộ tâm trí anh đang dồn vào việc nhắn tin lại cho Phương Ương Ương.

[Xin lỗi, lúc nãy anh không xem điện thoại, bây giờ anh xuống tìm em ngay.]

Tin nhắn của Phương Ương Ương chậm rãi hiện lên: [Được rồi, không sao, em vẫn đang ở căn tin.]

Cô gửi một bức ảnh cô đang ngồi ở bàn ăn trong căn tin.

Cô gái có làn da trắng như tuyết, giữa hàng lông mày ẩn chứa nét thanh tú khó quên, đôi mắt trong veo, khóe môi hơi nhếch lên.

Đậu Thanh bị vẻ đẹp của cô trong bức ảnh làm cho sững sờ hai giây, rồi mới gửi một chữ [Được].

Khi tắt màn hình máy tính, anh giải thích với bạn mình rằng anh có việc phải đi, rồi trả lời ngắn gọn về việc nhận thêm công việc.

[Muốn cho bạn gái điều kiện vật chất tốt hơn.]

Anh vội vàng xuống lầu, không quên nhìn lại bức ảnh bạn gái gửi.

Lúc này nhìn lại, Đậu Thanh mới chú ý đến bóng người quen thuộc phía sau Phương Ương Ương, anh nheo mắt lại, nhận ra, trong lòng chùng xuống: Yến Phong Cập?

Anh nhanh chóng bước đến căn tin Giang Phổ.

......…

10 tiếng trước khi mạt thế đến.

Phương Ương Ương lấy điện thoại của nguyên chủ ra khỏi ba lô, mật khẩu màn hình khóa và mật khẩu thẻ ngân hàng của nguyên chủ đều giống hệt của cô.

Sự trùng hợp này khiến Phương Ương Ương nhíu mày, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ sâu xa.

Đại học Tây Trì là nơi an toàn nhất trong giai đoạn đầu, bởi vì có sự hiện diện của nam chính, nam phụ thứ hai và nam phụ thứ ba, cộng thêm lực lượng tinh nhuệ của toàn trường, khi quân đội biết được tỷ lệ sống sót của Đại học Tây Trì là khoảng 60% tổng số giáo viên và sinh viên, họ đã ưu tiên di dời giáo viên và sinh viên ở đây đến căn cứ an toàn.

Trong truyện mạt thế, nam chính bắt đầu phát huy khả năng tổ chức của mình chính là ở căn tin Giang Phổ này.

Tận thế ập đến vào lúc bốn giờ sáng, khi các sinh viên vẫn còn đang say giấc—đến sáu giờ sáng, những sinh viên có lớp tỉnh dậy và bị cảnh đen kịt bên ngoài dọa đến hét lên. Cả bầu trời bị mây đen bao phủ, cây cối xung quanh khu ký túc xá điên cuồng, vặn vẹo phát triển, cành cây vươn ra loạn xạ, lá trở nên to lớn bất thường; những con mèo và chó hoang sống lâu trong khuôn viên, từng được sinh viên khoa Chăn nuôi của Học viện Nông nghiệp triệt sản, giờ đây cũng phình to, mọc nanh nhọn hoắt, nước dãi chảy ròng ròng, đôi mắt đỏ rực.

Căn tin Giang Phổ trở thành nơi tạm trú của gần trăm giáo viên và sinh viên, nam chính và nam phụ thứ hai đều ở đây.

Còn nam phụ thứ ba - Phương Ương Ương nhớ lại, trong nguyên tác truyện mạt thế, có nhắc sơ qua rằng anh đã an toàn vượt qua giai đoạn đầu ở căn tin của một ký túc xá khác, cho đến sau này mới tập hợp lại với nam chính, nam phụ thứ hai và những người khác.

Phương Ương Ương đã nghĩ đến việc có nên báo cho những người khác trong sách biết về tin tức mạt thế sắp đến hay không.

Nhưng cuối cùng cô đã không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play