Cô nhìn nhìn, nhận ra làm một chiếc cần câu sơ cấp, khá đơn giản.
Nó chỉ gồm một sợi dây câu, một khối gỗ và vài chiếc đinh sắt.
Nếu chọn chế tác riêng, cô sẽ phải tự chỉnh sửa bản vẽ, nhưng khả năng thất bại khá cao. Tốt nhất là không nên mạo hiểm, dù sao cứ làm theo bản vẽ thì chắc chắn không sai được.
Còn đồ do mình tự thiết kế thì chưa biết chừng có dùng được hay không.
Cô nhắn tin riêng cho Hồ Nguyên.
"Anh có thừa khối gỗ và đinh sắt không? Tôi đổi đồ ăn cho."
"Có chứ, cô cần bao nhiêu?"
Hồ Nguyên chẳng thiếu thứ gì ngoài gỗ và đinh sắt.
Thực ra, sau khi câu được rương báu hôm nay, bè gỗ của anh ta cũng đã được nâng cấp.
Trong rương báu của anh ta có rất nhiều vật liệu.
Trước khi Vân Miên Miên tìm anh, anh ta đang định dùng đinh sắt và gỗ để đổi lấy bản vẽ cần câu trung cấp.
Mỗi ngày câu thêm được hai rương báu, biết đâu lại mở ra được đồ ăn thức uống.
Hồ Nguyên cũng chẳng còn cách nào khác, ngày nào cũng phải đi xin đổi nước và đồ ăn, quá khó khăn.
Nhưng anh ta cũng không dám hy vọng nhiều, vì hộp quà và rương báu của anh ta chưa bao giờ mở ra được đồ ăn thức uống cả.
Vân Miên Miên: "50 cái đinh sắt."
Cô biết mình mở miệng xin tận 50 cái đinh sắt là hơi quá, nhưng không còn cách nào khác.
Hồ Nguyên vừa thấy đã biết cô muốn nâng cấp thuyền.
Vì thuyền nhỏ cấp hai của anh ta cũng cần đúng 50 cái đinh sắt để nâng cấp lên cấp ba.
"50 cái thì tôi không có nhiều vậy, tôi chỉ có 35 cái thôi. Nếu cô cần thì tôi có thể giúp cô kiếm đủ 50 cái, cô có đồ ăn gì để đổi?"
Mắt Vân Miên Miên sáng lên.
Cô lại lục lọi ba lô của mình.
Cô còn bốn cái bánh bao, năm quả đào mật, một cái bánh mì than tre, một quả dưa hấu to, một hộp xoài.
Nên đổi cái gì đây?
Bánh bao có thể cho anh ta một cái, Vân Miên Miên không thích ăn.
Bánh mì để dành tối ăn.
Vậy cho anh ta một quả đào mật đi.
Vân Miên Miên: "Một cái bánh bao với một quả đào mật đổi 50 cái đinh sắt."
Cô ra giá hơi cao một chút.
"Cô có đào mật á?!"
Hồ Nguyên thực sự kinh ngạc.
Vân Miên Miên: "Ừ, anh có muốn không?"
Thấy vẻ mặt của Hồ Nguyên, cô cảm thấy quả đào mật của mình có vẻ rất đáng giá, may mà cô đã ra giá cao hơn nhiều so với dự định.
"Được chứ!" Hồ Nguyên hôm nay vẫn luôn dán mắt vào kênh trò chuyện, chỉ thấy có một người nói là mở ra được trái cây, chứng tỏ trái cây trên biển cực kỳ hiếm.
Thấy anh ta đồng ý nhanh như vậy, Vân Miên Miên bỗng thấy quả đào mật của mình thật quý giá.
Trước kia cô có nhiều trái cây nên không thấy vậy.
Còn đem đào mật đi đổi mảnh chìa khóa.
Giờ nghĩ lại thấy hơi tiếc, nhưng đổi rồi thì thôi, cô vẫn còn.
Rất nhanh, Hồ Nguyên không biết kiếm đâu ra đủ 50 cái đinh sắt, có lẽ là đổi gỗ lấy.
Sau khi nhận được vật liệu, Vân Miên Miên sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Hiện tại cô có tổng cộng:
[Gỗ ×135, đinh sắt ×58, nước khoáng ×6, dây câu ×2, bánh bao ×3, bánh mì than tre ×1, dưa hấu ×1, táo nước ×2, sợi tơ ×5, một hộp xoài, bánh rán hành ×1, hoa hồng ×3, sữa bò ×1, đào mật ×4, một tấm thảm lông vụn , cẩm nang trồng trọt, một bộ đồ giữ ấm]
Ngoài ra còn có mấy thứ đồ cô mang từ thế giới thực đến.
Thực ra cô còn rất nhiều vật tư, hay là dứt khoát gom đủ gỗ để nâng cấp luôn nhỉ?
Đồ ăn thức uống đều đủ, nhưng nếu muốn đi trước người khác, cô phải tranh thủ thời gian nâng cấp.
Dù sao bây giờ mọi người vẫn còn đang thiếu thốn vật tư, cần câu cũng chưa nâng cấp, đợi đến khi mọi người nâng cấp cần câu hết thì sẽ không thiếu vật tư nữa, đồ ăn cũng không còn hiếm hoi đến mức đổi được nhiều vật liệu như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vân Miên Miên quyết định nhờ Hồ Nguyên gom đủ 165 khúc gỗ còn lại giúp mình.
Không phải Vân Miên Miên không tự đi đổi được, nhưng sau vài lần giao dịch với Hồ Nguyên, cô thấy anh ta khá đáng tin, hơn nữa cô cũng lười lên kênh trò chuyện đăng tin tìm người, phiền phức, lại dễ lộ ra mình có nhiều đồ.
Cô hiểu đạo lý "im hơi lặng tiếng phát tài".
Vân Miên Miên lại nhắn tin riêng cho Hồ Nguyên.
"Anh còn bao nhiêu gỗ có thể đổi?"
Hồ Nguyên vừa ăn một quả đào mật, giờ người sảng khoái hẳn ra, bánh bao tính để dành tối đói bụng ăn, còn hạt đào mật thì anh ta cẩn thận giữ lại, sau này có lẽ sẽ có ích.
Thấy tin nhắn của Vân Miên Miên, anh ta ngẩn người.
Toàn là anh ta chủ động tìm Vân Miên Miên, đây là lần đầu tiên Vân Miên Miên tìm anh ta.
Đổi đinh sắt xong lại muốn đổi gỗ, cô Vân Miên Miên này định thừa thắng xông lên cấp ba luôn à.
Hồ Nguyên không ngờ cô lại sốt sắng như vậy.
Dù sao bây giờ phần lớn mọi người vẫn đang dùng bè gỗ cấp một, lên được cấp hai đã là ít.
Chắc chưa ai lên được cấp ba đâu.
Hồ Nguyên vốn đang cảm thấy mình lên được cấp hai là có thể nghỉ ngơi một lát, thấy Vân Miên Miên như vậy, anh ta hơi do dự, hay là mình cũng nhịn đói hai ngày, tích cóp vật liệu hai ngày, nâng cấp trước?
Nhưng mà quả đào mật vừa rồi ngon thật.
"Cô còn thiếu bao nhiêu?" Hồ Nguyên không nói lời thừa thãi.
"Một trăm bảy."
Thực tế là 165, Vân Miên Miên làm tròn cho dễ.
Thiếu cũng không ít.
Hồ Nguyên không có nhiều vậy.
Hồ Nguyên: "Chỗ tôi cũng không có nhiều vậy, bây giờ chắc không ai lấy ra được nhiều gỗ như vậy đâu."
Vân Miên Miên nghĩ bụng cũng phải.
Bây giờ mọi người còn chưa gom đủ một trăm khúc gỗ để nâng cấp bè gỗ, cô vừa mở miệng đã đòi đổi 170 khúc gỗ, ai mà có.
Dù có đi nữa, người ta cũng để dành tự dùng nâng cấp, sao lại đổi hết cho cô chứ.
Hồ Nguyên: "Nhưng nếu cô tìm nhiều người đổi thì chắc là được, mỗi người đổi mười mấy hai mươi khúc, tìm mười người là gần đủ."
Vân Miên Miên: "..."
Tuy rằng tìm mười người hơi phiền phức, nhưng đúng là vẫn có thể coi là một cách.