"Dù giấy có công dụng tấn công và phòng thủ, nhưng chỉ là trời mưa mà thôi có cây dù là đủ rồi."
"Tốn nhiều tiền mua dù giấy, thấy mệt quá."
"Tôi nghĩ nên trả lại dù giấy cho mọi người, hoàn lại vật tư cho họ."
"Đúng! Trả lại thì có thể mua dù thường, thậm chí nâng cấp thuyền."
Đọc được những tin này, Nhiếp Dương Quang tức muốn nổ tung, chửi ầm ĩ trong nhóm chat.
"Thằng Trương Tấn Thành vô liêm sỉ, kích động người chơi tìm chúng ta gây sự."
"Có người hỏi tôi có được trả hàng không kìa."
Vân Miên Miên đáp: "Cậu kệ đi, chắc gì đã có mấy người tìm cậu?"
Hồ Nguyên nói: "Tiền trao cháo múc, giao dịch xong xuôi, ai cũng đã xem kỹ rồi, làm gì có chuyện trả lại, cứ kệ họ thôi."
Nhiếp Dương Quang bực tức: "Tôi chỉ thấy bực mình vì mấy thằng ngốc bị Trương Tấn Thành lừa, chạy đi mua thứ rác rưởi đó."
Vân Miên Miên nói: "Nếu chúng ta đều biết là đồ bỏ đi, chắc chắn sẽ có chuyện thôi, cứ chờ xem."
Cô vừa dứt lời, một tiếng sấm vang lên, tia chớp xé toạc bầu trời.
Ầm ầm, mưa lớn trút xuống.
Vân Miên Miên không kịp trở tay, bị hạt mưa to như hạt đậu nện vào mặt, rát cả da.
Cô vội vàng mở dù giấy.
Mưa càng lúc càng lớn.
Vân Miên Miên liếc nhìn màn hình ở góc trên bên phải.
Ngày thứ sáu của kỷ nguyên biển.
Thời tiết: Mưa to.
Cấp độ mưa to: Mưa to, mưa rất to, mưa đặc biệt to.
Hiện tại chỉ mới là mưa to thôi.
Vân Miên Miên lo lắng nếu cứ tiếp tục thế này, sau này sẽ còn tệ hơn.
Nếu là mưa đặc biệt to, nước mưa tạt vào mặt chẳng khác nào hắt cả chậu nước.
Vân Miên Miên không hề muốn chuyện đó xảy ra.
Nhưng mà, đây là tận thế cầu sinh mà.
Cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được.
Thuyền của Vân Miên Miên hiện giờ đã lên cấp bốn, giai đoạn đầu chắc không có gì nguy hiểm, nhưng tình hình sau này có lẽ có thể tồi tệ hơn.
Cảm giác phải tiếp tục nâng cấp luôn thường trực trong cô.
Cô quen vài người, Hồ Nguyên và Nhiếp Dương Quang lên cấp ba chắc chắn không thành vấn đề, chỉ có Lạc Lạc là hơi khó khăn.
Vì thế, cô gửi tin nhắn cho Lạc Lạc, hỏi tình hình của cô ấy.
Lạc Lạc: "Tạm ổn, chỉ là mưa lớn quá, thuyền toàn là nước."
Vân Miên Miên nghĩ ngợi rồi gửi cho Lạc Lạc một cái dù giấy.
"Cho cậu nè."
Lạc Lạc cảm động đến suýt khóc, hôm nay cô ấy đã bị trận mưa lớn làm cho trở tay không kịp, còn chưa kịp câu rương bảo vật để chia vật tư cho Vân Miên Miên.
Vậy mà Vân Miên Miên vẫn nhớ đến cô ấy, còn gửi cho cô ấy cái dù giấy quý giá như vậy.
Lạc Lạc không biết phải báo đáp cô thế nào.
Trên người cô ấy, chắc chẳng có gì đáng giá cả.
Lạc Lạc trầm tư một lát, quyết định chia cho Vân Miên Miên một món đồ cô ấy mang từ thế giới thực đến.
[Lạc Lạc đã gửi cho bạn một con dao găm]
Vân Miên Miên rất vui khi thấy con dao găm, đây là một con dao găm nhỏ nhắn tinh xảo, chuôi dao màu nâu sẫm, có hoa văn thực vật phức tạp, rút ra còn thấy ánh thép lạnh lẽo, mũi dao sắc bén.
Dao găm ngắn gọn, dễ mang theo, tiện lợi hơn kiếm dài nhiều, là vũ khí tốt nhất để cận chiến.
Lạc Lạc: "Đây là đồ tớ mang từ thế giới thực đến, tặng cậu để phòng thân."
Vân Miên Miên: "Cảm ơn cậu!"
Đây đúng là hàng xịn.
Vân Miên Miên không ngờ một cái dù giấy lại đổi được món bảo bối tốt như vậy.
Phải biết rằng trước đây cô dùng dù giấy cũng chỉ đổi được bản vẽ vũ khí thôi, giờ lại trực tiếp có được một con dao găm xịn.
[Tên: Dao găm từ thế giới thực
Đặc tính: Chém sắt như chém bùn, dễ mang theo
Hiệu quả: Sức tấn công +55, sát thương cận chiến +20]
Đồ tốt như vậy, Lạc Lạc lại đưa cho cô, Vân Miên Miên hơi ngại khi nhận.
Vân Miên Miên: "Cậu còn thiếu bao nhiêu đồ để lên cấp ba?"
Lạc Lạc: "Không thiếu nhiều lắm, tớ tự kiếm đủ được."
Vân Miên Miên đã cho cô ấy nhiều đồ rồi, cô ấy ngại hỏi xin thêm nguyên liệu nâng cấp.
Vân Miên Miên nói: "Ở chỗ tớ còn thừa gỗ và đinh sắt, chia cho cậu một ít cũng không sao."
Vân Miên Miên không cảm thấy mình thiệt thòi.
Dù sao thì con dao găm này đúng là đồ tốt, chắc trước đây Lạc Lạc luôn mang theo bên mình, chứ không để trong ba lô.
Lúc mới quen, cô ấy chụp ảnh ba lô cho cô xem, bên trong không có con dao găm này.
Bây giờ cô ấy chịu lấy ra, là đã coi cô như bạn tốt.
Vân Miên Miên đương nhiên cũng coi cô ấy là bạn.
Lạc Lạc: "Gỗ ×55, đinh sắt ×20."
Vân Miên Miên trực tiếp gửi nguyên liệu qua.
Vân Miên Miên: "Cậu mau nâng cấp đi."
Lên cấp ba rồi sẽ có nhà, không cần lo lắng mưa to nữa.
Vân Miên Miên nghĩ đến việc mình còn chưa câu rương bảo vật, liền lấy xúc xắc may mắn ra, bắt đầu tung.
[6: Phúc tinh cao chiếu, vận may siêu cấp vô địch!]
Không tệ.
Vân Miên Miên vội vàng lấy cần câu.
Không biết hôm nay mưa lớn thế này, có câu được rương bảo vật không.
Cô vừa thả dây câu xuống, liền nghe thấy tiếng động lạ bên mạn thuyền.
Vân Miên Miên đi qua xem, hóa ra là lưới đánh cá có gì đó.
Chắc là có cá mắc lưới.
Bão lớn thế này, cá dưới đáy biển có lẽ đều bơi lên.
Có lẽ có thể vớt được cá lớn!
Vân Miên Miên lập tức kéo lưới lên.
Nặng quá!
Mắt cô sáng lên, càng thêm chắc chắn là có cá lớn.
Còn đang giãy giụa nữa kìa.
"Ô...y...ô..."
Tiếng gì vậy?
Vân Miên Miên cuối cùng cũng kéo được lưới lên.
Cô thở hổn hển, cúi xuống nhìn, lưới đầy cá đang quẫy đạp, nhưng điều khiến cô kinh ngạc là, lại có một con cá heo nhỏ.
Con cá heo nhỏ màu xám dài khoảng 1 mét, thân hình thon dài hình giọt nước, lưng màu xám xanh, trông rất đáng yêu.
Nhỏ như vậy, chắc là cá heo con.