Thi Nam Thành:……

Vân Miên Miên rất vui vẻ, tối nay cô có thể ăn mì gói, còn được đắp mặt nạ nữa chứ.

Cô có thể tận dụng bàn chế tạo làm thành một cái chảo sắt đơn giản, đặt lên bếp lò, như vậy là có thể đun nước.

Không có bản vẽ nên cái chảo sắt làm ra chắc chắn không thể xào rau được, sẽ hơi gập ghềnh, nhưng cô cũng không yêu cầu cao, chỉ cần đựng nước đun sôi là được rồi.

Đến tối.

Bốn mươi chiếc dù giấy lại sắp bán hết.

Nhưng Hồ Nguyên chỉ thu thập được hai mươi phần vật liệu.

Anh ta giao cho Vân Miên Miên trước, nếu không Nh·iếp Dương Quang sẽ thúc giục đến nơi.

Trời nhá nhem tối, Vân Miên Miên treo đèn hắc ín lên bàn chế tạo, như vậy sáng sủa hơn nhiều.

Cô tiếp tục làm dù giấy.

Nh·iếp Dương Quang bỗng nhiên nhắn tin đến.

“Ở sảnh giao dịch xuất hiện một loại dù khác, giá rẻ hơn của chúng ta nhiều.”

Vân Miên Miên vội vàng đi xem.

Quả nhiên có 30 chiếc dù được treo ở đó, giá năm khối sắt hoặc năm mươi khúc gỗ.

Rẻ thật.

Nhìn kỹ người bán, không ẩn danh, là Trương Tấn Thành.

Kênh trò chuyện cũng đang bàn tán về loại dù này.

“Dù thường với dù giấy khác nhau gì vậy? Ai mua rồi cho xin ý kiến với.”

“Tôi chỉ mua dù giấy thôi, chưa mua dù thường bao giờ, nhưng thấy nó rẻ vậy, chắc không dùng tốt đâu nhỉ?”

“Cuối cùng cũng có dù rẻ, tốt quá, cái này tôi mua được.”

Trương Tấn Thành: “Mọi người yên tâm, dù này do tôi làm, hoàn toàn là vì mọi người thôi, nên giá rất thấp. Tôi hy vọng mọi người trong khu đều bình an qua mùa mưa này. Mấy hôm nay tôi đã nghiên cứu cách làm dù, hôm nay cuối cùng cũng thành công.”

Kim Bảo Toàn: “Lão đại của chúng ta một lòng vì người chơi trong khu, không như ai kia chỉ biết tư lợi, bán đắt như vậy, mấy ai mua nổi!”

Cát Huy: “Mọi người đừng mua dù giấy nữa, mua dù thường là đủ rồi, giờ ai cũng thiếu vật tư, phải để dành nâng cấp, đừng để bọn gian thương kia kiếm chác.”

Trương Tấn Thành: “Tôi cũng mong người bán dù giấy giảm giá, mọi người cùng nhau đồng lòng vượt qua khó khăn.”

Trương Tấn Thành và hai đàn em của hắn kẻ xướng người họa trên kênh trò chuyện.

Sở Tử Gia: “Tôi mua cả dù giấy lẫn dù thường rồi, thấy cũng không khác nhau lắm, đều che mưa được, dùng được là được, qua mùa mưa là tốt rồi.”

Vân Miên Miên thấy cái tên Sở Tử Gia này quen quen.

Chương 15 trên biển, công lịch ngày thứ năm 2

Nh·iếp Dương Quang chụp một chiếc dù thường, cầm trên tay xem xong cạn lời.

“Cái dù chết tiệt gì thế này, bằng giấy à, thua xa dù giấy của chúng ta, hắn ta mở mắt nói dối à? Một trời một vực.”

Anh ta gửi ảnh vào nhóm cho Vân Miên Miên và Hồ Nguyên xem.

Vân Miên Miên nhấp vào xem thuộc tính của dù thường.

[Một chiếc dù thường: Có vẻ che mưa được, nhưng cẩn thận, đừng để dằm tre cứa vào tay.]

Vân Miên Miên bật cười.

“Chắc là hắn tự làm, không có bản vẽ, tự mày mò làm bằng bàn chế tạo.”

Nh·iếp Dương Quang: “Thảo nào, nhìn thô thiển thật, mà giấy cũng không quét dầu trẩu, ăn bớt nguyên liệu.”

Hồ Nguyên: “Nhưng giá rẻ thật, tôi thấy nhiều người chơi đi mua lắm.”

Nh·iếp Dương Quang: “Vậy giờ sao? Người tôi tư vấn lúc nãy không trả lời nữa, chắc đi mua dù rẻ của Trương Tấn Thành rồi, kênh trò chuyện còn chửi chúng ta là gian thương nữa, hay là mình cũng giảm giá đi?”

Vân Miên Miên: “Đừng vội, của rẻ là của ôi mà, hắn bán cứ bán, dù sao bên mình cũng thiếu vật liệu.”

Nh·iếp Dương Quang: “Cũng phải, tôi thấy dù giấy của mình chất lượng tốt như vậy, không cần phải so đo với loại dù rẻ tiền đó.”

Hồ Nguyên: “Nghỉ ngơi một chút cũng được, hôm nay muộn rồi, ngày mai tôi tiếp tục thu thập vật liệu, mình chia nhau số thu hoạch hôm nay đi.”

Nh·iếp Dương Quang: “Được rồi! Tôi đi thống kê đây.”

Vân Miên Miên vẫn tiếp tục làm hai mươi phần vật liệu thành dù giấy.

Một lát sau.

Nh·iếp Dương Quang gửi số thu hoạch bán dù hai ngày nay vào nhóm.

[Khối sắt ×108, thuỷ tinh ×5, bản vẽ bàn chế tạo sơ cấp ×1, bản vẽ cung tên sơ cấp ×1, đồ thể thao màu vàng ×1, giày thể thao màu đen ×1, hộp nhạc ×1, áo khoác giữ ấm ×1, thuốc mỡ chống muỗi ×1, chảo đáy bằng ×1, hạt giống màu đen ×1, khăn quàng cổ ×1, mặt nạ dơi ×1, kính viễn vọng ×1, thùng sắt ×2, thảm lông cừu ×1, hai bao bột mì, hai bao gạo ngũ thường, một lọ cồn, chocolate ×1, cơm tự sôi ×2, bánh mì đậu đỏ ×10, bánh trứng chảy ×5, kẹo dưa hấu ×2……]

Một đống lớn vật tư làm Vân Miên Miên hoa mắt.

Nhiều đồ như vậy, mà chủng loại cũng phong phú thật.

Nh·iếp Dương Quang cười hì hì nói: “Đây đều là đồ tôi chọn kỹ càng đó, thấy được mới đổi. Miên Miên chọn trước đi, còn lại tôi với Hồ Nguyên chia.”

Vân Miên Miên: “Vậy tôi lấy khối sắt với thuỷ tinh, bản vẽ cung tên sơ cấp, đồ thể thao, thuốc mỡ chống muỗi, hạt giống màu đen, gạo tôi lấy một bao, với cả chảo đáy bằng nữa.”

Theo như thỏa thuận ban đầu mà chia.

Vân Miên Miên lấy không nhiều, mà phần lớn còn lại đều là đồ ăn, chắc Hồ Nguyên cần hơn.

Quả nhiên, Hồ Nguyên lấy hơn nửa là đồ ăn, lại lấy ra một phần vật liệu, thương lượng với Nh·iếp Dương Quang để lấy bản vẽ bàn chế tạo sơ cấp.

Nh·iếp Dương Quang nghĩ mình có cần làm gì thì nhờ Vân Miên Miên cũng được, nên đồng ý, anh ta đoán chắc một thời gian nữa nhiều người cũng sẽ mở ra được bản vẽ bàn chế tạo thôi.

Hơn nữa tất cả những thứ còn lại đều là đồ anh ta muốn, ví dụ như kính viễn vọng, hộp nhạc, thảm, mặt nạ dơi các kiểu.

Nh·iếp Dương Quang: “Không tệ, hai ngày vất vả cũng đáng.”

Anh ta định tặng hộp nhạc cho Văn Vũ Thi, từ lần trước nói chuyện phiếm với cô, hai người đã kết bạn, vẫn luôn giữ liên lạc.

Hồ Nguyên cầm nhiều đồ ăn, tâm trạng cũng không tệ, số đồ ăn này đủ anh ta ăn cả một tuần.

Hơn nữa anh ta đã đổi được bản vẽ máy lọc nước ở sảnh giao dịch, hôm nay lại được chia bản vẽ bàn chế tạo, có thể tự chế tạo máy lọc nước, về sau không lo không có nước uống, không có đồ ăn nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play