“Dây câu à, tôi có.” Nhiếp Dương Quang kiểm tra nhanh ba lô của mình.
Sau khi thăng cấp, anh còn ba cái dây câu.
Nhiếp Dương Quang: “Cô muốn bao nhiêu?”
Văn Vũ Thi: “Ba cái”
Vừa đủ.
Nhiếp Dương Quang nghĩ ngợi: “Cô có gì để đổi không? Để tôi xem có thứ gì tôi cần không.”
Vừa nghe anh có thể đổi dây câu cho mình, Văn Vũ Thi liền chụp ảnh ba lô gửi ngay cho Nhiếp Dương Quang xem.
[Gỗ x 65, đinh sắt x 26, nước khoáng x 2, bánh bao
x 2, giấy vệ sinh x 2, gối hoa nhí x 1, cây trúc x 2, bùn đất x 2]
Nhiếp Dương Quang quả thật có thứ muốn đổi.
“Vậy thế này đi, cô đổi cho tôi hai phần bùn đất nhé?”
Bùn đất, Văn Vũ Thi có chút luyến tiếc.
Cô luôn cảm thấy bùn đất có tác dụng lớn, tuy rằng hiện tại chưa dùng đến.
Nhưng bùn đất có thể trồng trọt được.
Đáng tiếc lần trước cô đổi được dưa hấu lại là dưa hấu không hạt, nếu không cô đã sớm đem hạt dưa hấu gieo rồi.
“Đổi thứ khác được không?” Văn Vũ Thi ngập ngừng nói, “Tôi dùng hai cuộn giấy vệ sinh và hai cây trúc đổi ba con dây câu của anh, được không?”
——
Vân Miên Miên làm được tám cái rìu, hai thanh dao găm.
Đổi được năm phần pha lê, ba cái bản vẽ, còn có hai mảnh chìa khóa.
Mấy mảnh chìa khóa này ban đầu cô không định đổi, sau đó có người nhắn tin riêng cho Nhiếp Dương Quang, hỏi có thể dùng mảnh chìa khóa để đổi không, Nhiếp Dương Quang lại hỏi Vân Miên Miên.
Vân Miên Miên đồng ý ngay, biết đâu sau này lại câu được rương báu có khóa thì sao.
Ba cái bản vẽ lần lượt là: [Bản vẽ đèn hắc ín], [Bản vẽ bếp lò], [Bản vẽ ghế đơn]
Đèn hắc ín có thể dùng để chiếu sáng, đốt lửa, còn có thể làm đèn thuyền.
Bếp lò có thể sưởi ấm, chế biến đồ ăn, cũng có thể chiếu sáng.
Còn ghế dựa thì là loại ghế bình thường.
Đều là những thứ tốt, Vân Miên Miên vừa vặn đều cần.
【Đèn hắc ín là vật phẩm dùng một lần, gặp gió sẽ hao mòn nhanh hơn.】
【Nguyên liệu chế tạo: Vỏ sò x 1, hắc ín x 1】
【Bếp lò có thể dùng để giữ ấm và nấu nướng thức ăn】
【Nguyên liệu chế tạo: Bùn đất x 1, than củi x 2, mồi lửa】
Nguyên liệu làm đèn hắc ín cô không có, vậy làm bếp lò trước vậy.
Cô có bật lửa, mồi lửa cũng có, than củi thì đơn giản, đốt gỗ lên, cháy hết là có than củi ngay.
Vân Miên Miên có chút tiếc số bùn đất kia, cô định dùng để trồng trọt, hiện tại trời mưa, cô không cần lo không có nước tưới cho hạt giống, nước nhiều là đằng khác.
Trồng cải trắng và bếp lò, cái nào quan trọng hơn?
Thôi thì bếp lò đi, vừa sưởi ấm được lại vừa nấu ăn được.
Tuy rằng bây giờ đã khuya, nhưng Vân Miên Miên vẫn hăng hái vô cùng.
Cô quyết định làm xong bếp lò rồi mới đi ngủ.
Làm bếp lò tốn khá nhiều thời gian.
Cô dùng rìu chặt gỗ thành từng khúc nhỏ, sau đó dùng giấy mồi lửa đốt gỗ, đợi gỗ cháy thành than củi thì có thể bắt đầu chế tác.
Vân Miên Miên đặt nguyên liệu lên, tiện thể mở kênh trò chuyện liếc qua.
Gần đây cô phát hiện, kênh trò chuyện đôi khi sẽ xuất hiện vài thứ tốt, còn có một số tin tức hữu dụng, nên không thể lơ là mãi được, thỉnh thoảng cũng phải ngó nghiêng xem sao.
Nhưng tối nay, không khí trên kênh trò chuyện thực thảm, bởi vì mưa to bất ngờ, mọi người đều không ổn lắm.
“Chịu không nổi nữa rồi, tôi sắp lạnh chết mất, cả người ướt sũng, khổ sở quá.”
“Trận mưa này thật sự kéo dài cả tháng sao? Tôi một ngày cũng chịu không nổi nữa.”
“Cứu mạng, thuyền tôi toàn là nước, sắp chìm rồi, ai cứu tôi với.”
“Tôi sợ là không đợi được đến ngày ba mẹ tôi đến mất, cũng không biết đồ đạc của tôi có để lại được cho họ không.”
“Bè gỗ của tôi bị cá lạ cắn nát hết rồi, tôi sắp chìm xuống rồi.”
Vân Miên Miên nhìn số người online, lại mất thêm mấy trăm người nữa.
Cứ thế này, một tháng nữa, khu ba có lẽ sẽ vơi đi một nửa.
Vân Miên Miên thở dài một tiếng, bếp lò của cô làm xong rồi.
Bếp lò làm bằng bùn rất chắc chắn, bên trong đặt than củi đỏ rực, nóng hầm hập, ấm áp vô cùng, còn có thể dùng để nướng khoai tây nữa.
Sợ bếp lò bị nước mưa hắt vào, Vân Miên Miên lại làm thêm một cái khung sắt, che lên trên bếp lò, vừa thông khí lại vừa che mưa được.
Ngồi bên bếp lò, hơi lạnh bị xua tan đi, cả người đều ấm sực.
Cô bỗng nghe thấy tiếng động bên mạn thuyền, đi qua nhìn thì thấy có mấy con cá kỳ dị đang cắn thuyền của cô, nhưng thuyền của cô sau khi thăng cấp, mặt ngoài rất bóng loáng, gỗ lại cứng, cá thường cắn không thủng được.
Vân Miên Miên lấy ra một thanh dao phay vung tay chém hai nhát, liền chém chết một con cá.
[Nhận được thịt cá thu x 1]
Vân Miên Miên tiện tay bỏ vào ba lô.
Ngày mai có thể ăn thịt cá nướng rồi.
Cô đứng ở mạn thuyền hơn mười phút, lại chém chết ba con nữa, cứ giết một con là nhận được một phần thịt cá to bằng bàn tay.
Đến khi không còn con cá nào đến gần nữa, Vân Miên Miên lại hạ máy lọc nước xuống, thay bình nước, mới nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trên giường rất thoải mái, cửa sổ đóng kín, gió không lùa vào, mưa không hắt được, Vân Miên Miên đắp chăn không hề thấy lạnh.
Chương 11: Trên biển, công lịch ngày thứ tư 1
Ngày hôm sau tỉnh dậy, mưa đã tạnh.
Không trung vẫn xám xịt, như thể sắp mưa đến nơi.
Vân Miên Miên mở cửa, một trận hơi lạnh ập vào, buổi sáng trời lạnh thật.
Cô nhìn ra ngoài, một cảnh tượng hỗn độn, trên boong tàu thậm chí còn có mấy con cá nhỏ.
Sau một đêm mưa, trên thuyền chỉ có một chút giọt nước, may mà thuyền của cô có chức năng thoát nước, nước sẽ theo ống dẫn thoát ra ngoài, không như thuyền nhỏ cấp hai, nước mưa sẽ đọng lại trên thuyền, phải tự mình dùng muôi hớt ra ngoài.
Vân Miên Miên nhặt cá lên.
“Ồ, con cá này vẫn còn sống này.”
Cô lấy một cái rương gỗ, đổ chút nước biển vào, đặt cá vào trong.
Lát nữa xem có nướng ăn được không.
Trời lạnh thế này, không biết những người khác thế nào.
Vân Miên Miên gửi tin nhắn cho Lạc Lạc.
“Hôm nay lạnh quá, cậu sao rồi?”