Càng miễn bàn, hôm nay cô còn có gấp đôi buff.

Nhiếp Dương Quang: "!!!"

"Cậu định đối đầu với Trương Tấn Thành à?"

Vân Miên Miên: "Không phải."

Cô không rảnh  đến thế, cô chỉ muốn kiếm tiền thôi.

Nhiếp Dương Quang: "Được thôi, tớ giúp cậu quảng bá."

Vân Miên Miên: "Ừm, đến lúc đó tôi cũng làm cho cậu hai thanh vũ khí phòng thân."

Coi như là thù lao hỗ trợ.

Nhiếp Dương Quang: "Tốt, tốt, tốt."

Vân Miên Miên nghĩ ngợi rồi giao dịch trước một con dao phay cho Nhiếp Dương Quang.

"Nếu có ai tìm cậu, cậu cứ dùng cái này để giao dịch trước."

Vừa hay trong tay cô đang có sẵn.

"Được!"

Nhiếp Dương Quang lập tức vào kênh trò chuyện để quảng cáo.

Nhiếp Dương Quang: "Đừng để Trương Tấn Thành lừa, bạn tôi cũng có bàn chế tạo, thu phí còn rẻ hơn Trương Tấn Thành nhiều. Bốn khối sắt, năm khúc gỗ là có thể làm một con dao phay, hai khối sắt, mười khúc gỗ có thể làm một cây rìu, không cần đóng phí hội viên gì cả."

Trong lúc Nhiếp Dương Quang đang rao giảng trên kênh chat, Vân Miên Miên đã đứng trước bàn chế tạo để làm rìu.

Rìu cần ít nguyên liệu hơn, mà khối sắt hiện tại là hàng hiếm, không phải ai cũng có thể kiếm được.

Vân Miên Miên bản thân cũng không có nhiều.

Cho nên cô dự tính, người tìm cô làm rìu sẽ nhiều hơn người làm dao phay.

Chỉ có người có tiền mới dám bỏ ra bốn khối sắt để làm dao phat.

Kim Bảo Toàn: "Nhiếp Dương Quang, anh có ý gì? Sao anh lại có bàn chế tạo?"

Nhiếp Dương Quang đắc ý nói: "Không phải tôi, là bạn tôi, chẳng phải tôi đã cho mọi người xem rồi sao? Bạn tôi đã làm ra dao phay rồi đấy."

Hắn chụp ảnh ba lô của mình rồi gửi lên, trừ con dao phay ra, những thứ khác hắn đều làm mờ đi, nên người khác bấm vào chỉ thấy trong ba lô hắn có dao phay, còn những thứ khác thì không nhìn rõ.

Nhiếp Dương Quang: "Ai có nhu cầu thì cứ tìm tôi giao dịch, một tay giao nguyên liệu, một tay giao vũ khí, tuyệt đối không lừa gạt. Không như bọn họ, còn bắt đóng phí hội viên trước, lỡ cầm đồ rồi bỏ trốn thì sao."

"Đúng đấy, đóng phí hội viên, nhỡ họ không giữ lời thì sao?"

"So ra thì chỗ Nhiếp Dương Quang thu phí rẻ hơn."

"Tôi tin Nhiếp Dương Quang, anh ấy là người tốt, trước đây chính anh ấy đã nói cho chúng ta biết cái rương có thể phân giải, còn bảo chúng ta nhanh chóng nâng cấp cần câu."

Trương Tấn Thành: "Mọi người đừng tin hắn, chính hắn còn không có bàn chế tạo, sao có thể làm ra vũ khí?"

Vừa nãy đã có mấy người nhắn tin riêng cho Trương Tấn Thành để hỏi.

Nhiếp Dương Quang vừa lên tiếng, mấy người kia liền không trả lời nữa.

Vịt đến miệng còn bay mất, Trương Tấn Thành nóng nảy.

Nhưng mặc kệ hắn và đàn em nói thế nào, mọi người đều đi tìm Nhiếp Dương Quang.

"Nhiếp Dương Quang, tôi muốn giao dịch với anh!"

Vân Miên Miên không muốn tự mình ra mặt, nên chỉ có thể đưa vũ khí cho Nhiếp Dương Quang trước, sau đó để anh ta giao dịch với người khác, rồi đưa nguyên liệu lại cho cô.

Đây là vì cô tin tưởng Nhiếp Dương Quang.

Một lý do khác là dù sao cô cũng không thấy mệt.

Cô làm một cây rìu có thể nhận được gấp đôi.

Cô vừa đưa cho Nhiếp Dương Quang một cây rìu.

Nhiếp Dương Quang liền gửi nguyên liệu tới.

[Nhận được khối sắt ×2, gỗ ×10]

[Vận may gấp bội!]

[Nhận được khối sắt ×4, gỗ ×20]

Con dao phay cô đưa cho Nhiếp Dương Quang lúc trước cũng đã bán được.

[Nhận được khối sắt ×4, gỗ ×5]

[Vận may gấp bội!]

[Nhận được khối sắt ×8, gỗ ×10]

Cứ như vậy, khối sắt và gỗ của Vân Miên Miên đều tăng lên nhanh chóng.

Ban đầu vẫn còn có người ôm tâm lý chờ xem, không vội tìm Nhiếp Dương Quang đặt hàng.

Nhưng rất nhanh, trên kênh trò chuyện có rất nhiều người phản hồi.

"Tôi có dao phay rồi, công kích tăng 5, còn có thể dùng để chặt gỗ."

"Không tệ, không tệ, cây rìu này khá tốt."

"Mọi người mau đi mua đi, Nhiếp Dương Quang nói thật đấy."

"Tôi mệt chết đi được, tôi đóng phí hội viên ở chỗ Trương Tấn Thành rồi mà không được trả lại."

Chương 10: Trên biển, công lịch ngày thứ ba

Trời đã tối, tin nhắn ở chỗ Nhiếp Dương Quang vẫn cứ đổ chuông liên tục, người đặt hàng cứ lũ lượt kéo đến không ngớt.

Vân Miên Miên vẫn luôn đứng trước bàn chế tạo bận rộn, bỏ nguyên liệu vào, nhận đồ, rồi lại đưa cho Nhiếp Dương Quang.

Cô có cảm giác như mình đang làm dây chuyền sản xuất vậy.

Cô đặt màn hình lên màn hình công xưởng, kênh trò chuyện thu nhỏ lại thành một cái bàn tay, nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên là cô có thể nhìn thấy tin nhắn, không bỏ lỡ những đơn hàng mà Nhiếp Dương Quang gửi cho cô.

Nhiếp Dương Quang nhiệt tình hết mình, dù không phải tự mình kiếm nguyên liệu, anh ta vẫn rất nhiệt tình.

Đối với mỗi người đến đặt hàng đều rất kiên nhẫn.

Vân Miên Miên thì không làm được chuyện này.

Không thể không nói, Nhiếp Dương Quang rất có tiềm chất làm chăm sóc khách hàng.

Thấy thời gian sắp đến 11 giờ tối.

Vân Miên Miên gửi tin nhắn cho Nhiếp Dương Quang.

Vân Miên Miên: "Làm thêm một đơn nữa thôi rồi nghỉ."

Nhiếp Dương Quang: "Được."

11 giờ 30.

Khung chat của Vân Miên Miên cuối cùng cũng ngừng lại.

Nhiếp Dương Quang: "Cuối cùng cũng xong."

Vân Miên Miên cũng mệt mỏi: "Vất vả cho anh rồi."

Vân Miên Miên lấy từ trong ba lô ra một quả đào mật rồi gửi cho Nhiếp Dương Quang.

Cô buổi tối không có thời gian ăn cơm, chỉ ăn một cái bánh bao, cũng cầm cho mình một cái để ăn.

Nhiếp Dương Quang nhìn thấy quả đào mật thì mắt sáng rực.

Nhiếp Dương Quang: "Trời đất. Miên Miên cậu còn có thứ tốt này à?"

Vân Miên Miên: "Mời cậu ăn."

Nhiếp Dương Quang nuốt nước miếng, không nhịn được, cắn một miếng.

Hương thơm ngọt ngào của đào mật nghe thôi đã thấy thích rồi, cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt liền lan tỏa.

Thịt quả mềm mại khiến người ta phải xuýt xoa.

"Cái này ngon quá đi?"

"Trời ơi, sao tôi cảm thấy trước kia tôi chưa từng được ăn đào bao giờ vậy."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play