Vừa nghe câu đó, khóe miệng của Tang Lê không nhịn được cong lên thành hình lưỡi liềm nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.
“Lục Đình Hạc thích mình cái gì chứ? Vẻ ngoài thì bình thường, còn phải tự mình đi làm thêm kiếm học phí nữa cơ mà?”
Bộ dạng tự ti này của Tang Lê khiến Tần Vi Vi có chút tức giận.
Nếu Tang Lê mà gọi là bình thường, thì trên đời này làm gì còn ai được gọi là mỹ nhân nữa?
Tần Vi Vi nheo đôi mắt hồ ly yêu mị, đánh giá Tang Lê từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng dừng lại ở bộ ngực đầy đặn của cô.
“Ừm hửm, có khi… Lục Đình Hạc cũng có mục tiêu rõ ràng đấy chứ?”
“Tiếng ‘ừm hửm’ của cậu nghe lẳng lơ quá rồi đấy” - cảm nhận được ánh mắt không kiêng nể của bạn thân, gương mặt Tang Lê lập tức đỏ bừng - “Đừng nói linh tinh nữa…”
“Thật đấy, tớ từng tắm cùng cậu mà, rõ ràng tớ biết cậu có dáng người thế nào. Tớ là con gái còn phải chảy nước miếng, huống chi là đàn ông” - Tần Vi Vi nói tỉnh bơ.
“Này Tang Lê, cậu có thể mặc mấy bộ đồ khoe dáng một tí được không? Thân hình thế này mà cậu cứ giấu kỹ, đúng là lãng phí!”
“Không được” - Tang Lê thờ ơ đáp, rồi ngồi xổm xuống tìm túi giấy để đựng chiếc áo sơ mi xanh nhạt của Lục Đình Hạc.
“Tiền của tớ không để mua quần áo, tớ phải để dành đóng học phí.”
Nhắc đến chuyện này, Tần Vi Vi lập tức lo lắng hỏi: “À đúng rồi, cửa hàng tạp hóa của ba mẹ cậu sao rồi? Hôm trước cậu còn bảo là buôn bán khó khăn, không trả nổi tiền thuê nhà. Nếu cần giúp đỡ thì tớ…”
Chưa nói hết câu, đã bị Tang Lê cắt ngang: “Không sao đâu, giải quyết rồi. Trước tớ có nhận thêm vài đơn vẽ minh họa, với lại dạo này trường khai giảng, sinh viên đông hơn, tiệm cũng buôn bán tốt hơn rồi, cậu đừng lo.”
Thật ra Tang Lê không kể hết. Khoảng thời gian khó khăn nhất, ba cô còn phải đi làm công trình, để lại mẹ trông coi cửa hàng một mình.
Cô không kể không phải vì cảm thấy mất mặt, mà vì không muốn để bạn bè lo lắng.
Tang Lê nghĩ, cuộc sống của mình đã thế này rồi, còn yêu đương gì nữa, mơ tưởng đến Lục Đình Hạc, thật là buồn cười.
Giữa cô và anh, khoảng cách đó, cả đời này cô cũng chẳng thể nào vượt qua được.
…
Ngày hôm sau, giữa trưa, Đại học Kinh Bắc.
Tan học xong, Tang Lê cầm túi giấy lấy từ tiệm giặt ủi, định đem trả lại chiếc áo sơ mi xanh nhạt cho Lục Đình Hạc.
Cô thật sự không muốn dính dáng gì thêm với anh nữa, muốn dứt khoát dập tắt mọi hy vọng cuối cùng.
Vì thế cô lặng lẽ kéo Tần Vi Vi ra một bên hỏi nhỏ: “Vi Vi, cậu có thể giúp tớ đưa cái túi này cho học trưởng Sở được không? Sau đó nhờ anh ấy chuyển cho Lục Đình Hạc.”
“Sở Diễn dạo này đang thực tập ngoài trường rồi” - Tần Vi Vi cười như trêu chọc - “Chỉ là trả áo thôi mà, sao cậu không tự đi?”
“Tớ…” - Tang Lê ấp úng, nhất thời tìm không ra lý do.
Tần Vi Vi cũng chẳng cho cô cơ hội từ chối, lập tức khoác lấy tay cô: “Đi thôi, chúng ta đi tìm Lục Đình Hạc, vừa rồi tớ nghe mấy đàn em nói, anh ta đang chơi bóng rổ ở sân vận động.”
Tang Lê: “…”
Chẳng bao lâu sau, hai người đến sân vận động Đại học Kinh Bắc. Bên ngoài sân bóng rổ, từng hàng từng hàng nữ sinh vây kín.
Lục Đình Hạc mặc áo bóng rổ màu đen rộng rãi, cổ tay quấn băng đỏ trắng, cơ bắp rắn chắc lấm tấm mồ hôi. Ngũ quan anh tuấn cao quý, dưới ánh nắng rực rỡ càng thêm chói mắt.
Lục Đình Hạc lười biếng đập bóng, đột nhiên vì mồ hôi trên mái tóc nhỏ vào mắt, anh đưa tay vuốt tóc, để lộ hàng chân mày sắc bén và đôi mắt sâu thẳm, khiến đám nữ sinh ngoài sân không nhịn được hét chói tai.
“Á á á á! Lục Đình Hạc đẹp trai quá đi mất!”
“Đỉnh thật! Gương mặt đỉnh nhất mà tớ từng thấy!!”
“Tớ sắp ngất xỉu rồi!!”
Trong tiếng reo hò cuồng nhiệt, Lục Đình Hạc nhấc bóng lên, thoắt cái đã bỏ xa đối thủ phía sau, thân hình như gió.
Anh bật cao lên không trung, bàn tay đẹp đẽ như muốn chạm tới rìa bầu trời. Từ khoảng cách hơn bốn, năm mét, một cú ném bóng sạch sẽ, bóng rơi thẳng vào rổ.
Một pha ghi điểm đẹp mắt khiến cả sân như nổ tung.
“Trời ơi!!! Đẹp trai chết mất !!!”
“Sao trên đời này lại có người hoàn hảo thế chứ?!”
Tang Lê đứng trong góc sân bóng, đã hoàn toàn ngây người. Cô như bị trúng bùa mê, cả người bất động.
Hóa ra, Lục Đình Hạc chơi bóng rổ giỏi đến thế.
Hồi cấp ba, anh không tham gia bất kỳ hoạt động nào, ngày ngày ngồi ở hàng ghế cuối lớp cúi đầu nghịch điện thoại, Tang Lê từng nghĩ anh cũng như mình – không nổi bật, không tài năng.
Giờ mới biết, thì ra anh chỉ là cố tình giấu đi ánh hào quang ấy mà thôi.
Bên cạnh, Tần Vi Vi khoanh tay, nghiêng đầu cười khẽ: “Phải công nhận, Lục Đình Hạc đúng là đẹp trai thật.”
Tang Lê giật mình, kéo kéo tay áo bạn thân: “Đi thôi.”
“Ơ? Cậu không phải muốn trả áo à?”
“Thôi, đông người thế này…để lần khác đi.”
Tần Vi Vi nhướn mày: “Sao thế? Ngại à?”
“Người thích Lục Đình Hạc nhiều như thế, tớ không muốn trở thành tấm bia bị ghét.”
Vừa dứt lời, một trận xôn xao bỗng nổi lên từ đám đông.
Một cô gái cầm chai nước khoáng và khăn lau mặt, tươi cười bước về phía Lục Đình Hạc.
Thân hình cô ta nóng bỏng, da trắng như tuyết, nổi bật giữa đám đông như một ngôi sao.
Giọng nói mềm như nước: “Anh Lục, uống nước đi~”
Lục Đình Hạc thản nhiên liếc cô ta một cái, rồi mới nhận lấy: “Cảm ơn.”
Tang Lê thấy tim như bị ai bóp chặt, tự nhiên thấy chua xót nơi khóe mắt.
Cô biết cô gái đó – Ninh Mặc, hoa khôi khoa Y sinh học, cái tên mà ai ở Đại học Kinh Bắc cũng biết.
Cô ta và Lục Đình Hạc đứng cạnh nhau, quả thật xứng đôi vô cùng.
Tần Vi Vi bĩu môi đầy chán ghét: “Xì, lại tới diễn trò nữa rồi.”
Tang Lê tò mò hỏi: “Sao cậu ghét cô ấy vậy?”
“Cậu biết Cố Uyển Oánh không? Trong đội cổ vũ ấy” - Tần Vi Vi hừ lạnh - “Cô ta với Ninh Mặc là bạn thân. Mà hai ả đó, toàn giả vờ ngọt ngào dễ thương để quyến rũ đàn ông. Hôm nọ Cố Uyển Oánh còn ở trước mặt tớ mà làm nũng với Sở Diễn, tớ chỉ muốn bóp chết cô ta luôn!”
Tang Lê cười khẽ: “Vậy chẳng phải cậu giận cá chém thớt à?”
“Vật họp theo loài” - Tần Vi Vi bĩu môi - “Cố Uyển Oánh không ra gì, thì cái cô Ninh Mặc kia cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Tang Lê lặng lẽ nhìn về phía sân bóng, thở dài: “Nhưng mà, cô ấy với Lục Đình Hạc, đúng là rất xứng đôi.”
“Phì! Chẳng qua là đầu thai đúng chỗ thôi,” Tần Vi Vi hừ lạnh một tiếng, “Nếu tớ có cái số đó, đừng nói là Lục Đình Hạc, tớ còn có thể gả vào hoàng thất Anh quốc ấy chứ!”
Nói đến chuyện đầu thai, tuy nhà Tần Vi Vi không phải đại gia gì, nhưng ba cô ta là bác sĩ tim mạch ở bệnh viện Bắc Kinh, mẹ cô là giáo viên tiếng Anh của trường Phụ Trung Đại học Kinh Bắc, là gia đình tri thức điển hình.
Còn Tang Lê, từ nhỏ đã theo cha mẹ từ Nam Thành lên thành phố Tân làm thuê, vất vả cả đời chỉ đủ mở một tiệm tạp hóa nho nhỏ, lại còn phải thuê mặt bằng, đến giờ cũng chưa mua nổi một căn nhà.
May mà ba mẹ Tang Lê luôn yêu thương cô, gia đình ấm áp hoà thuận, tuổi thơ cô tuy giản dị nhưng tràn ngập niềm vui.
Chỉ là, cái mà cô gọi là “hạnh phúc”, có lẽ khác xa với thứ “hạnh phúc” trong mắt Tần Vi Vi, hay thậm chí là Lục Đình Hạc.
Trong lòng cô đột nhiên nặng nề như có tảng bông vừa mềm vừa ướt thấm vào ngực.
Tang Lê cắn nhẹ môi, cố nặn ra một nụ cười: “Đi thôi, tớ đói rồi, đi ăn cơm nhé?”
“Đi!”
Hai cô gái vừa quay người định đi, thì bỗng nhiên…
Một giọng nam trong trẻo vang lên phía sau: “Bạn học tiểu Tang!”