Tang Lê chớp chớp đôi mắt to tròn, ánh mắt ướt át dán chặt lên người Lục Đình Hạc, giống hệt như một chú nai con hoảng loạn bị thợ săn đuổi bắt nơi suối sâu.
Cô bất giác thấy sợ, nhưng lời đã nói ra, chỉ có thể cố nén nỗi hoảng hốt nơi đáy mắt, cắn cắn đôi môi đỏ mọng, lí nhí bổ sung: “Bạn… bạn trai…”
Lục Đình Hạc cúi xuống, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn cô, nơi khóe môi thấp thoáng nụ cười như có như không: “Nói lại lần nữa, tôi nghe không rõ.”
Bên cạnh, Bạc Hành Chi khó chịu vuốt vuốt mái tóc, lười biếng thêm dầu vào lửa: “Cô ấy nói, cô ấy có bạn trai rồi đấy, bạn - trai”
Lục Đình Hạc quét ánh mắt sắc lạnh qua: “Tai mày thính quá nhỉ, có cần đeo luôn máy trợ thính không ?
Bạc Hành Chi: “…”
Đúng lúc này Sở Diễn người từ nãy đến giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng nhận ra Lục Đình Hạc, vội vàng chen vào: “Anh là học trưởng Lục đúng không? Em cũng học ngành Khoa học Y sinh, năm tư, em tên là Sở Diễn.”
Nghe vậy, Tang Lê lập tức quay phắt đầu lại.
Cái gì cơ? Học trưởng?
Không phải Lục Đình Hạc cùng khóa với cô à? Sao giờ lại thành học trưởng rồi?
Hắn chẳng phải vừa mới tốt nghiệp đại học bên Anh sao?
Lục Đình Hạc chẳng buồn đáp lời, chỉ nhàn nhạt nở một nụ cười lạnh, ánh mắt quét thẳng đến Tang Lê, chỉ vào cô hỏi: “Em có bạn trai rồi à?”
Sở Diễn vốn nhanh nhạy, lập tức nhìn sang Tang Lê, ánh mắt ngầm hỏi: “Có cần anh giúp không?”
Tang Lê vội vã gật đầu lia lịa. Thế nhưng, tất cả hành động nhỏ ấy đều không thoát khỏi ánh mắt của Lục Đình Hạc.
Anh khẽ cười khẩy: “Tiểu Tang à, lâu rồi không gặp, từ bao giờ em lại học được trò nói dối thế này? Còn kéo cả người khác vào làm đồng phạm?”
Tang Lê cảm thấy hai má mình như bốc cháy, nóng đến mức muốn nổ tung. Cô chỉ biết cụp mi, cúi đầu càng lúc càng thấp.
Trời ơi, chết mất thôi.
Chưa bao giờ cô thấy mình xấu hổ như lúc này.
Sở Diễn lúc này nhanh chóng nhặt quả bóng rổ dưới chân lên, trả lại cho Lục Đình Hạc, nắm lấy cơ hội, lập tức chuyển chủ đề: “Học trưởng Lục, em rất quan tâm đến bằng sáng chế công nghệ miễn dịch điều trị ung thư mới nhất của công ty anh, không biết có thể trao đổi thêm không?”
Nghe vậy, Lục Đình Hạc khẽ tựa người ra sau, ánh mắt sâu thẳm đầy ý vị.
Sở Diễn còn đang lo sẽ bị từ chối, thì Lục Đình Hạc đã khẽ cong môi: “Được thôi, bây giờ đi. Xem như… đền cho cái giá vẽ đã chết.”
“…”
Bạc Hành Chi trố mắt nhìn Lục Đình Hạc, không thể tin nổi.
Cái gì? Đi ăn chung á? Lục Đình Hạc mà lại chủ động mời người khác đi ăn?
Tang Lê vội vàng cúi xuống thu dọn đống giá vẽ vỡ nát, không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ mong mình có thể “tàng hình”.
Thế nhưng ngay lúc ấy, một bóng tối to lớn bất ngờ bao phủ lên cô. Một mùi hương gỗ thông nhàn nhạt ập đến, quen thuộc đến mức khiến lòng cô run lên.
Tang Lê ngẩng đầu, lập tức đối diện với gương mặt gần trong gang tấc của Lục Đình Hạc.
Anh cúi người, chống hai tay lên đầu gối, gương mặt tuấn mỹ ngay sát trước mặt cô.
Giọng nói trầm thấp, lười biếng vang lên: “Tiểu Tang à, cùng đi ăn không?”
Tang Lê: “…”
…
Không lâu sau, bốn người bọn họ cùng đi về phía cổng trường.
Lục Đình Hạc và Bạc Hành Chi đi trước, Tang Lê và Sở Diễn theo sau.
Sở Diễn tò mò hỏi: “Em quen học trưởng Lục sao?”
Tang Lê lí nhí trả lời: “Vâng, năm lớp 12 anh ấy từng chuyển đến trường em một năm…”
Thực ra, cô đâu muốn đi ăn chút nào, chỉ mong biến mất luôn cho xong.
Sở Diễn cười nhẹ: “À, anh ấy bằng tuổi em, nhưng anh ấy học ở Anh ba năm thôi, lại tốt nghiệp sớm trước một năm, mới về nước học cao học. Bây giờ là học viên của Giáo sư Ninh, cùng ngành với anh.”
“Ồ…” Tang Lê lơ đãng đáp lời.
Hóa ra anh…
Ở Anh học ba năm đã học xong chương trình đại học, còn tốt nghiệp sớm nữa.
Vậy hồi cấp ba, những môn toán lý khó nhằn kia, Lục Đình Hạc đều là giả vờ thôi sao?
Tang Lê nhớ lại những lần cô mặt dày cầm bài tập tới quấn lấy anh: “Đừng ngủ nữa, sao cậu không làm bài tập đi, làm nhiều sẽ quen tay thôi…”
Lục Đình Hạc lạnh mặt: “Không cần.”
Cô còn cố chấp: “Không sao đâu, có gì không hiểu cứ hỏi mình, mình sẽ chỉ cho cậu!”
…
Hồi tưởng xong, Tang Lê chỉ muốn đập đầu vào tường. Đúng là “tự rước nhục vào thân”.
Đúng lúc này, bụng cô đau quặn lên.
Chết thật, quả nhiên hôm nay ra khỏi cửa không xem lịch rồi.
Không bao lâu, bốn người đã ngồi trong một nhà hàng Âu nhỏ gần trường.
Tang Lê và Sở Diễn ngồi cùng một phía, đối diện chính là Lục Đình Hạc.
Chỉ cần ngẩng đầu lên, là bắt gặp ngay đôi mắt phượng đào hoa ấy, mí mắt mỏng hằn một đường gấp tinh tế.
Tang Lê vội vàng cúi đầu ăn cơm, mong sao đừng ai để ý đến mình.
Trong lúc ăn, Sở Diễn chủ động dẫn dắt đề tài, toàn bàn về lĩnh vực Y sinh học.
Tang Lê lúc này mới biết, Lục Đình Hạc khi ở Anh đã lập công ty khoa học Y sinh mang tên “công ty khoa học Hách Thạc”, nắm trong tay hàng loạt bằng sáng chế quốc gia.
Cộng thêm thân phận “con trai độc nhất của tập đoàn số một Bắc Kinh”, danh tiếng của anh quả thực lẫy lừng.
Sở Diễn lịch sự rót nước trái cây cho anh: “Học trưởng Lục, không biết công ty anh kỳ nghỉ đông có tuyển thêm thực tập sinh không? Em muốn đăng ký thử.”
Lục Đình Hạc nghiêng đầu hỏi Bạc Hành Chi: “Còn suất không?”
Bạc Hành Chi móc ra một tấm danh thiếp, đưa qua: “Còn, đến lúc đó liên hệ tôi.”
Sở Diễn vui vẻ nhận lấy, lúc này mới nhận ra đối phương: “À, thì ra anh là học trưởng Bạc, ngại quá, vừa rồi không nhận ra.”
“Không sao” - Bạc Hành Chi tùy ý phẩy tay, ánh mắt đầy nghi ngờ đánh giá Lục Đình Hạc.
Kỳ lạ, hôm nay cậu ta quá khác thường.
Chẳng lẽ… cậu ta thích đàn ông?
Thích Sở Diễn?
Lục Đình Hạc lạnh lùng lườm hắn: “Nhìn cái gì, yêu tao rồi?”
Bạc Hành Chi nhướng mày cười xấu xa: “Cuối cùng cũng nở hoa rồi à? Súng chuẩn bị lên đạn chưa?”
Lục Đình Hạc nhếch môi: “Lo cho mày trước đi, súng của mày còn đang kẹt đạn kìa.”
Bạc Hành Chi: “…”
…
Trong lúc trò chuyện, Tang Lê chỉ biết cúi đầu ăn, càng cúi càng thấp, hận không thể biến mất luôn.
Đúng lúc này, điện thoại của cô sáng lên. Là tin nhắn của Tần Vi Vi.
【Lê Lê, cậu đâu rồi? Câu lạc bộ mỹ thuật đóng cửa rồi à?】
Tang Lê vội nhắn lại: 【Tớ gặp người quen, đang đi ăn cùng với học trưởng Sở, cậu có muốn tới không?】
【Không đâu, tớ vừa thi xong mệt quá, không muốn về ký túc, cho tớ sang chỗ cậu ngủ một lát được không?】
Tang Lê thuê riêng một căn hộ nhỏ gần trường để tiện đi làm thêm.
Cô nhanh chóng trả lời: 【Được mà, cậu tới đi, cậu có chìa khóa rồi mà.】
【Yêu cậu ghê!】
Nhìn dòng chữ “yêu cậu” trên màn hình, Tang Lê vô thức bật cười, đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền ngọt ngào động lòng người.
Trước mặt, một giọng nói trầm thấp lập tức vang lên: “Cười gì vậy? Lại đang nhắn tin cho ‘bạn trai’ à?”