11.

Về tin tức của Bùi Lệ, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được đôi chút trong những năm qua, hiện tại hắn khá nổi tiếng trong giới tài chính. Tôi cũng không cố tình theo dõi tin tức về hắn.

Tuyết rơi dày đặc, tôi mặc áo ấm dày cộp trở về căn hộ thuê. Trên đường đi, tôi luôn cảm thấy bất an, ngoảnh lại nhìn mấy lần nhưng mọi thứ vẫn bình thường.

Điện thoại rung lên, tôi lại nhận được tin nhắn từ tên bi/ến th/ái đó.

“Em g/ầy quá, anh xót lắm.”

“Anh thấy em đi cùng thằng đàn ông khác, sao em lại thế, sao em lại thế, sao em lại thế.......”

“Anh thật sự muốn, muốn.....” Có vẻ như tin nhắn chưa gửi hết.

Tim tôi thắt lại.

Tôi nhận được những tin nhắn này từ một tháng trước, ban đầu tôi nghi ngờ là Bùi Lệ, nhưng nếu là hắn thì đáng lẽ đã xuất hiện từ lâu rồi.

Hơn nữa, liệu hắn có thật sự tìm tôi không? Có thể lắm, nhưng với tính cách Bùi Lệ thì chắc là đến để trả th/ù vì tôi đột ngột bỏ đi, chứ không dùng giọng điệu ủy mị bi/ến th/ái như thế này.

Về đến nhà, tôi ăn cơm trong tâm trạng bồn chồn, dọn dẹp phòng rồi cuộn tròn trên sofa ngắm trận tuyết lớn ngoài trời.

Điện thoại lại rung, một chàng trai da trắng khá ưa nhìn rủ tôi đi xem phim. Tôi từ chối vì ra ngoài thật phiền phức.

Chẳng bao lâu sau, chuông cửa reo liên hồi. Tôi đứng dậy nhìn qua ống nhòm thì thấy khuôn mặt khiến tôi choáng váng.

Chiếc khăn quàng che nửa mặt, nhưng đôi mắt ấy, tôi đã quá đỗi quen thuộc.

Tim tôi đ/ập thình thịch, mắt tôi nóng ran, sưng lên không kiềm chế được.

Im lặng hồi lâu, chuông cửa vẫn réo không ngừng.

Suy nghĩ một lát, tôi bấm gọi cảnh sát.

Sau khi hắn bị đuổi đi, tôi nhanh chóng chuyển nhà.

Không phải tôi chưa buông bỏ Bùi Lệ nên không muốn gặp mặt. Chủ yếu là vì gặp nhau chẳng có ý nghĩa gì.

Nếu là hai hay ba năm trước, có lẽ tôi đã mở cửa để nghe Bùi Lệ nói gì.

Nhưng ba năm rồi, bao lời đều đã vô nghĩa.

Những lời vô nghĩa chẳng làm tôi vui, thà không gặp còn hơn.

Tôi thừa nhận mình là người khó gần, vô tình, có khi chính Bùi Lệ cũng không hiểu vì sao tôi đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời hắn.

Nhưng chẳng quan trọng, tôi chỉ cần tin vào điều mình thấy và cảm nhận là đủ.

Dù vậy, loại người như tôi chắc sẽ cô đ/ộc đến già.

Tôi ở khách sạn mấy hôm, hôm nay ra siêu thị m/ua ít bánh mì.

Mặc kín mít từ đầu đến chân, tôi chẳng lo gặp phải Bùi Lệ.

12.

Nhưng vận xui ập đến, tôi bị người ta trói lại. Tỉnh dậy, mắt đã bị bịt kín, chẳng thấy gì ngoài bóng tối. Sự bất định này khiến tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp.

"Ai...?" Giọng tôi yếu ớt thều thào.

Tiếng bước chân khoan th/ai vang lên, từ từ tiến lại gần. Tôi co người nép vào góc tường, toàn thân bủn rủn. Hơi ấm của người lạ tỏa ra khi hắn ngồi xuống bên cạnh, ngón tay lạnh lẽo lướt trên cổ.

Tôi run lẩy bẩy, cố lắp bắp: "Bùi Lệ?"

Im lặng. Ký ức về tên bi/ến th/ái đeo bám bấy lâu hiện về. Là hắn sao? Hay người quen nào đó? Vô số kẻ đi/ên ở đất khách quê người, tôi càng nghĩ càng hoảng.

Đúng lúc ấy, linh tính chợt lóe lên. Không, nếu Bùi Lệ đã tới, hắn đâu dễ để tôi rơi vào tay kẻ khác. Chính hắn rồi, tên bi/ến th/ái ấy. Kỳ lạ thay, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, căng thẳng lại trào dâng. Dù là hắn, liệu tôi có thoát được đâu?

Ngón tay g/ầy guộc đột ngột bóp ch/ặt hàm tôi. Tôi chưa kịp kêu, đã có thứ gì đó trơn tuột chui vào miệng. "Ừ...ực..." Tôi cố nhổ ra nhưng viên th/uốc đã tan ngay trên đầu lưỡi, ngọt lịm, trôi tuột xuống cổ.

Sau trận ho sặc sụa, tôi hổn hển: "Anh... cho em uống cái gì?"

Người nọ im lặng rời đi, hai phút sau quay lại. Vòng tay th/ô b/ạo siết ch/ặt tôi vào lòng, nụ hôn nóng bỏng in dấu từ má xuống cổ. "Đừng..." Chân tôi giãy giụa yếu ớt: "Bùi Lệ, em sẽ gh/ét anh đấy."

Cơ thể kẻ ôm tôi cứng đờ. Hơi thở gấp gáp phả vào gáy, giọng khàn đặc đầy phẫn nộ: "Em đã đối xử tệ với anh."

Trái tim tôi chùng xuống. Đúng là hắn. Khóe mắt tôi cay cay, hơi ấm từ vòng tay ấy khiến cơ thể tôi như dần hồi sinh.

"An Tốn." Giọng hắn lạnh như băng: "Anh gh/ét em."

Tôi thờ ơ đáp: "Ừ."

Gh/ét thì gh/ét. Răng nanh cắn phập vào cổ, nước mắt nóng hổi rơi xuống da thịt tôi. "Sao lại đối xử với anh thế này? Sao cứ thế bỏ đi? Em có biết mình tà/n nh/ẫn thế nào không?"

Mặt tôi vẫn lạnh tanh: "Bùi Lệ, sau bao năm, em tưởng anh đã hiểu con người em. Em gh/ét phải đoán già đoán non, gh/ét sự miễn cưỡng, gh/ét cảm giác bất an. Anh không yêu em."

Nên tôi chọn cách rút lui kịp thời.

Hắn gi/ật mình, ngước lên với đôi mắt đỏ hoe: "Anh yêu em. Yêu nhiều lắm, sao em không hiểu?"

Tôi lạnh lùng ngoảnh mặt đi. Giọt lệ nóng bỏng rơi xuống má. Hắn đang giả vờ yếu đuối để làm tôi mủi lòng ư? Tiếc thay, tôi không dễ mềm lòng như thế.

13.

Tất nhiên, tôi cũng đang suy nghĩ xem việc hắn hạ mình như vậy có hàm ý gì.

Nghĩa là muốn quay lại với tôi.

Điều này cũng tốt, ít nhất hắn không đổ lỗi hoàn toàn cho mình tôi về việc chúng tôi chia tay.

Sau khi hắn bình tĩnh lại, tôi lạnh lùng nói: “Em muốn nhìn thấy anh.”

Chiếc bịt mắt lập tức được gỡ xuống. Thứ đầu tiên tôi thấy là gương mặt tuấn tú đến mức hoàn hảo của Bùi Lệ, đường hàm sắc nét, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sắc lạnh khiến tổng thể con người hắn trông chín chắn hơn rất nhiều.

Tôi nhìn hắn, không hề có ý định ôn lại chuyện xưa mà hỏi thẳng: “Anh cho em uống thứ gì?”

Hắn cũng chăm chăm nhìn tôi, lại định cúi đầu xuống. Tôi né mặt đi, hắn liền hôn lên má tôi, môi khẽ chạm vào khóe miệng: “Đừng sợ, chỉ là thứ tốt cho em thôi.”

“Thứ tốt cho em? Là gì?”

Thật lòng mà nói, tôi không tin tưởng hắn chút nào.

Đừng thấy bề ngoài hắn có vẻ bình thường, thật ra càng tỏ ra bình thường thì càng bất thường.

Bùi Lệ không giải thích thêm, nhưng cũng không tiếp tục động vào người tôi.

Hắn chỉ ôm tôi thật ch/ặt.

Giọng nói nghẹn ngào đầy bi thương vang lên: “An Tốn, anh h/ận em lắm đấy. Khi anh trở về nhà thì em đã biến mất, em chẳng tin tưởng anh chút nào. Người phụ nữ đó, anh và cô ta hoàn toàn không có qu/an h/ệ gì. Ba mẹ anh muốn chúng ta chia tay, anh đã cố gắng hết sức để chứng tỏ bản thân, để họ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. Thế nhưng em lại biến mất, em đã biến mất rồi!”

Càng nói hắn càng phẫn nộ: “Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Tại sao không đợi anh trở về? Anh không làm gì sai, anh không... Anh không…”

Vòng tay hắn siết ch/ặt hơn, giọng điệu dần mất kiểm soát, tựa như sắp sụp đổ.

Tôi nhíu mày vì cảm thấy ngột ngạt trong vòng tay hắn, nhưng vẫn im lặng.

Hắn khóc một hồi mà vẫn thấy tôi thờ ơ, liền nổi cáu. Hắn dùng tay bóp ch/ặt mặt tôi hôn say đắm rồi đột nhiên cười đi/ên cuồ/ng: “Nhưng không sao, từ nay về sau em sẽ chỉ là của anh. Anh yêu em.”

Tôi bị hắn giam giữ tại đây suốt mấy ngày liền.

Mỗi ngày ba bữa, hắn đều ép tôi uống một viên th/uốc, không rõ là thứ quái q/uỷ gì.

Tôi giãy giụa vô ích, tức gi/ận t/át thẳng vào mặt hắn: “Anh cho em uống cái gì?”

Bùi Lệ trầm mặt, nắm ch/ặt cổ tay tôi cảnh cáo: “An Tốn, đừng đ/á/nh vào mặt anh.”

Tôi giằng khỏi vòng tay hắn, nằm quay ra phía khác.

“Em phải về. Em không thể bỏ dở việc học. Anh biết tính em mà, có lẽ em sẽ không gây lộn với anh, nhưng sẽ mãi trăn trở trong lòng. Dĩ nhiên, anh cũng chẳng cần quan tâm suy nghĩ của em, muốn làm gì thì làm.”

Hắn lập tức bám theo, môi hôn lên cổ và vai tôi: “Anh quan tâm, anh rất quan tâm. Vợ yêu An Tốn của anh, anh sẽ thả em về. Nhưng em đừng chạy trốn nữa được không? Nếu em còn lẩn tránh anh, anh thật sự sẽ trói em tại đây, ân ái đến khi nào em mang th/ai con của anh mới cho em xuống giường. Em hiểu chưa?”

Tôi vẫn rùng mình trước lời đi/ên lo/ạn của hắn vì biết rõ hắn dám làm thật. Trừ việc chúng tôi thật sự có thể tạo ra một đứa bé.

Nhưng tôi không định trốn chạy nữa. Việc hắn tìm được tôi chứng tỏ hắn đã đ/è bẹp được những áp lực bên ngoài.

Tôi gật đầu: “Em không chạy.”

14.

Một tuần sau, cuối cùng tôi cũng trở về căn hộ của mình. Bùi Lệ cũng lẽo đẽo theo chân, ngoài trời tuyết vẫn rơi dày đặc, mấy ngày liền không thể đi lại được, hắn bị kẹt trước cửa nhà tôi - lẽ nào lại để hắn đứng ngoài trời đông lạnh c/ắt da c/ắt thịt?

Khi bước vào, Bùi Lệ đảo mắt ngắm nghía căn hộ nhỏ rồi nghẹn giọng: "Chật chội thế này... mấy năm nay em sống khổ sở lắm phải không?"

Tôi: "......" Đôi lúc tôi thật sự không muốn nghe hắn mở miệng.

Nhưng Bùi Lệ nắm ch/ặt tay tôi, nhìn căn phòng không một dấu vết chung đụng, gần như đi/ên cuồ/ng chất vấn: "An Tốn! Sao em lại bỏ anh? Tại sao?"

Gương mặt hắn càng lúc càng đen sầm, sợ hắn phát đi/ên tôi vội kêu: "Tay em đ/au."

Hắn gi/ật mình buông ra, rồi cẩn thận ôm tôi vào lòng: "Anh nhớ em... mấy năm nay anh đi/ên cuồ/ng tìm em... là anh đến muộn... anh không h/ận em nữa... chúng ta làm lại từ đầu đi."

Vừa nói hắn vừa nghiêng đầu hôn lên tai tôi.

Tôi không phản kháng, hắn liền được đà lấn tới.

Bị đ/è xuống giường, đôi mắt sắc lạnh cùng sống mũi cao vút của hắn áp sát. Ánh nhìn như muốn nuốt chửng tôi vào lòng.

Mấy ngày qua hắn đều kiềm chế, nhưng giờ rõ ràng đã tới giới hạn.

Mặt tôi ửng hồng, hỏi khẽ: "Mấy năm nay... anh có yêu ai không? Có nuôi người bên ngoài? Có... qua lại với ai khác?"

Hắn dán mắt vào tôi, đáp từng tiếng: "Không. Không. Không."

Tôi quàng tay qua cổ hắn: “Tốt lắm.”

Đôi mắt hắn đỏ ngầu trong tích tắc.

Lâu ngày không gần gũi, mọi thứ thật khó khăn. Tay tôi lần theo vết s/ẹo trên lưng hắn, hỏi nguyên do.

Hắn bảo khi đòi cưới tôi, bị ba quất roj đến rá/ch da chảy m/áu. Những chuyện này tôi chưa từng biết, tôi bất giác ngẩn người.

Tôi cho hắn ngủ lại đêm đó, sáng hôm sau lại lạnh lùng đuổi đi.

Kỳ nghỉ kết thúc, có vẻ sắc mặt tôi đã thay đổi chút ít, da dẻ hồng hào khiến bạn học thân thiết hỏi dò xem có phải yêu đương rồi không. Tôi chỉ cười nhạt, không x/á/c nhận cũng chẳng phủ nhận.

Những kẻ từng theo đuổi tôi thất vọng bỏ đi.

Quả thực, tôi đã mềm lòng hơn nhiều với Bùi Lệ. Có lẽ tình cảm giữa chúng tôi còn sâu đậm hơn tôi tưởng.

Hắn buộc phải về nước, dặn dò tôi không được lại gần những tên đàn ông khác nếu không hắn sẽ gi*t họ. Ai ngờ khi quay lại, thấy tôi thân thiết với một chị khóa trên, hắn suýt phát đi/ên.

Tôi giả bộ ngây thơ: "Anh chỉ cấm không được gần đàn ông, đâu nói không được chơi với con gái?"

Hắn đỏ mắt tức gi/ận, quay mặt đi chùi vội giọt lệ. Tôi ôm hắn từ phía sau, chân quắp lấy eo hắn.

Ánh mắt Bùi Lệ tối sầm, tóm lấy cổ chân kéo tôi ra trước. Đột nhiên ánh mắt hắn dán ch/ặt vào xươ/ng đò/n của tôi, vẻ mặt dâng lên sự hưng phấn kỳ lạ.

Tôi cúi xuống nhìn rồi nhíu mày - không hiểu thứ hắn bắt tôi uống là gì mà ng/ực tôi cứ căng tức khó chịu. Hỏi han thì hắn chỉ lảng tránh, bảo đó là thứ bổ dưỡng. Tôi nào có tin!

15.

Cho đến khi hắn đưa tôi đến một viện nghiên c/ứu ở nước ngoài.

Tôi nghi hoặc hỏi: "Đây là làm cái gì? Anh đầu tư cái thứ gì thế?"

Hắn vui vẻ đáp: "Vợ yêu An ơi, anh đang nghiên c/ứu th/uốc sinh con."

Đồng tử tôi chấn động, gi/ật mạnh tay khỏi tay hắn, nuốt nước bọt: "Anh đi/ên rồi, nghiên c/ứu cái này làm gì?"

Bùi Lệ trống tay, chau mày: "Đương nhiên là cho em uống chứ!"

Biểu cảm hắn trở nên đáng thương: "Hồi đó không phải em bỏ anh vì không sinh được con sao? Anh sợ lắm..."

Đầu óc tôi ù đi, đ/á hắn một cước quay người chạy: “Đồ khốn ng/u ngốc, đồ tồi!"

Tôi sờ bụng mình, tôi đã ăn thứ đó bảy ngày, không lẽ tôi thật sự thành bi/ến th/ái rồi?

Tôi tức đến phát khóc.

Bùi Lệ đuổi theo, nhìn kỹ mới thấy hắn đi hơi khập khiễng vì vội quá.

Tôi bước tiếp không nhìn, bị hắn túm ch/ặt cổ tay.

Giọng Bùi Lệ sốt ruột: “An Tốn, An Tốn, vợ yêu làm sao thế? Đừng bỏ anh, đừng bỏ anh.”

Người đàn ông lạnh lùng chín chắn bên ngoài, trước mặt tôi lại rơm rớm nước mắt. Tôi gi/ận dữ quát: "Anh coi em là gì? Thứ này an toàn không? Sao anh không tự đẻ đi? Em là đàn ông, đàn ông, đàn ông! Muốn con thì làm gay làm gì?"

May là hành lang không người, chỉ có tiếng tôi vang lên.

Tôi xoa thái dương.

Đúng là đồ bi/ến th/ái.

Bùi Lệ ôm ch/ặt tôi vào lòng dỗ dành: "An toàn mà, em thật sự chỉ uống th/uốc bổ m/áu thôi. Thứ chưa kiểm nghiệm anh đâu cho em dùng."

Tôi không tin.

"Thật mà, anh chỉ muốn dọa em chút thôi. Nhưng không ngờ phản ứng của em lớn thế, đó thật ra chỉ là viên bổ m/áu làm từ các vị th/uốc quý.”

"Lúc gặp lại em, em g/ầy guộc xanh xao quá. Đây là th/uốc của lão danh y nổi tiếng kê đấy."

Tôi nhíu mày: "Vậy sao ng/ực em lại..."

Bùi Lệ ngây thơ lắc đầu: "Không biết nữa, hay là tại anh quá lợi hại hả vợ yêu?"

Tôi: “......”

Vẫn không yên tâm, tôi đi khám tổng quát. Tình trạng thiếu m/áu trước kia đã cải thiện, mọi chỉ số đều bình thường.

Tôi thở phào.

Liếc Bùi Lệ đứng cạnh.

Hắn còn gi/ận vì tôi không tin tưởng hắn.

Thật ra mấy tháng nay tôi ăn uống đủ bữa, tinh thần khỏe hơn hẳn.

Đông qua xuân tới, việc học của tôi cũng sắp xong.

Cởi áo khoác dày, khoác lên mình trang phục xuân phơi phới dưới nắng ấm.

Bùi Lệ đến đón.

Ở sân bay, trợ lý hắn đi làm thủ tục.

Tôi muốn uống cà phê, Bùi Lệ đi m/ua.

Hắn bước phía trước, tôi nhận ra dáng đi của hắn hơi khập khiễng.

Thật ra tôi phát hiện từ lâu.

Nửa năm nay hắn qua lại, có khi ở lại lâu ngày, làm sao tôi không nhận ra?

Sau khi về nước, gặp lại phu nhân và ngài Bùi.

Thái độ họ với tôi không nóng không lạnh, không chấp nhận nhưng cũng không ngăn cản.

Giờ Bùi Lệ đã có địa vị, mọi việc trong nhà đều do hắn quyết, họ làm gì được?

16.

Sau khi về nhà, tôi ôm Bùi Lệ, tay vuốt dọc sống lưng hắn, đầu ngón tay khẽ lướt qua da thịt.

"Ừm, vợ à."

Mặt Bùi Lệ đỏ ửng trong tích tắc, đôi mắt càng thêm u ám. Chân tôi đ/á nhẹ vào bắp chân hắn: "Bùi Lệ, chân anh sao thế?"

Hắn gi/ật mình. Tôi đẩy hắn ra, nhìn kỹ bắp chân phải - một vết lõm nông in hằn bên hông, không nghiêm trọng cũng chẳng ảnh hưởng thẩm mỹ. Nhưng rõ ràng là dấu vết bất thường.

Bùi Lệ vội vàng đ/è tôi xuống, cười gượng: "Ngã g/ãy đấy. An Tốn à, lúc nhảy từ tầng hai xuống... anh không ch*t, chỉ là chẳng có ai dang tay đỡ lấy."

Tôi cảm thấy khóe mắt cay xè. "Là hôm đó sao?"

"Ừ." Giọng hắn nghẹn lại, vẻ mặt đột nhiên dữ dằn: "Anh cứ cảm thấy sắp mất em rồi. Hối h/ận lắm, thật sự hối h/ận lắm. Anh đối xử tệ với em, An Tốn ạ. Anh hối h/ận đến ch*t được."

Hắn nói rồi đột ngột cùng tôi đắm chìm trong nụ hôn mặn đắng lẫn nước mắt. "Đừng chê bai anh nhé. Bác sĩ bảo không vận động mạnh thì không sao. Anh đã phục hồi rất tốt, An Tốn à."

Giọng gọi tên tôi của hắn vỡ vụn, thống khổ và sợ hãi tột cùng.

Chúng tôi đều ích kỷ. Khi hắn yêu tôi, hắn h/ồn nhiên chiếm hữu đến đ/ộc đoán. Khi tôi yêu hắn, tôi hờ hững thờ ơ chẳng đoái hoài.

Tôi vào làm ở tập đoàn lớn, Bùi Lệ không vui. Hắn muốn tôi làm việc bên cạnh mình, đương nhiên tôi không đồng ý. Thật sự là tôi sợ hắn đi/ên lên, như lần trước về nhà, hắn trưng cái mặt lạnh như tiền bảo ba mẹ là mình đang nghiên c/ứu th/uốc sinh con để sớm cho họ bế cháu.

Hai ông bà họ Bùi h/ồn bay phách lạc - họ hiểu rõ tính cách gì nghĩ gì làm nấy của Bùi Lệ.

Phu nhân khuyên can: "Con đừng lo/ạn lên như thế."

Hắn nhíu mày bực dọc: "Mẹ cứ bảo An Tốn không sinh được nên em ấy mới bỏ con." Hắn vẫn còn oán trách mẹ đã tự ý tìm tôi.

"Thế cũng không được hành động đi/ên rồ thế!" Bà định đ/ập bàn nhưng thôi.

Về đến nhà, tôi nổi gi/ận: "Bùi Lệ, anh muốn gi*t em à?"

Ánh mắt hắn bừng sáng: "Không, anh chỉ muốn 'gi*t' em trên giường thôi, vợ à."

Tôi: "..." Đúng là nói chuyện với hắn chỉ thêm tức. "Anh dám lấy em làm thí nghiệm thì xong đời!"

Bùi Lệ ôm mặt tôi, trán áp trán, hôn từng chút một để an ủi: "Yên tâm đi."

Phòng thí nghiệm đó chuyên nghiên c/ứu kháng thể virus, hợp tác với cấp trên. Chuyện th/uốc sinh con chỉ là ảo tưởng của hắn sau khi đọc tiểu thuyết của tôi.

Dĩ nhiên, hắn vẫn lập dự án đó để đe dọa tôi - không được rời xa hắn nửa bước.

HẾT 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play