Đắm chìm trong cơn mộng mị - đứa trẻ từ khi sinh ra đã mang bản chất "ngọc diệp" cao quý, miệng chưa niếm trải vị ngọt đắng đã vội "ngậm thìa vàng". Người đời ca tụng, nghĩ rằng nó sẽ sống trong hạnh phúc, giàu sang một đời, được sự yêu thương của ba lẫn mẹ - nhưng không! Ẩn sau lớp hào nhoáng của một gia đình hiển hách lại là những vết nứt âm thầm xé toạc hạnh phúc gia đình - là mảnh tối trong tâm hồn Lê Tùng Bách.
"chát"
Dưới ánh đèn vàng nhạt của căn phòng xa hoa, mọi thứ dường như đảo điên. Vẻ lộng lẫy giờ đây chỉ là sự hỗn loạn và căng thẳng đến nghẹt thở sau trận cãi vã, đòn roi. Mi mắt nặng trĩu căm phẫn, những ánh mắt sắc bén, những lời chỉ trích lướt qua như con dao đâm thấu tâm can.
"Thằng vô dụng, tao đổ bao nhiêu tiền cho mày ăn học, không phải trừng mắt nhìn mày học thói du côn."
Người đàn ông trung niên tức giận đến mức toàn thân căng cứng, bàn tay siết chặt cây gậy golf như muốn nghiền nát nó. Mỗi cú dán xuống như trút cơn thịnh nộ lên kẻ đang quỳ. Ông ta nghiến chặt răng, muốn đánh chết kẻ vô dụng do ông ta sinh ra.
Quần áo sộc sêch, điện thoại nát bét, vài điếu thuốc lá đã vương vãi khắp sàn nhà và mọi thứ xung quanh đều không nguyên vẹn. Đây cũng chẳng phải lần đầu, Lê Tùng Bách nhận lấy sự "dạy bảo" này, quỳ trên nền đất lạnh, ánh mắt vẫn một mực cố chấp, máu từ khoé miệng bất giác rỉ ra.
"Là bậc cha mẹ lại tàn nhẫn với con cái! Giám đốc Lê Tùng Minh, có tin tôi kiện ông không?"
Một hàng suy nghĩ len lõi vụt qua trong trái não, lấn át cả cảm xúc, hình thành phát giác qua lời nói đầy oán trách. Lê Tùng Minh vứt cây golf xuống, vài giọt máu từ cây golf thấm nhuần vào thảm lớn. Ông ta bật cười, sau lại quay lưng rời đi, bóng lưng quá đỗi lạnh lẽo với tiếng gọi "Ba".
"Kiện? Vô tích sự như mày thì làm được gì! Giống như bà ta, hai mẹ con mày cũng chỉ là đồ bỏ đi."
Ha, đúng là khốn nạn nhỉ!
Mọi thứ thật hoàn hảo! Việc tiếp theo cũng chẳng phải vấn đề - liệu đây có phải là cuộc sống trăm người mơ ước!
Khẽ đưa tay quệt đi vệt máu còn rớm nơi khoé môi, Lê Bách Tùng vô thức cười nhạt. Mi mắt lặng trầm, không rõ là đau đớn hay do màn sương phủ kín tại tâm can. Cậu gượm dậy giữa những vết thương chi chít trên da thịt, như cắt, như khắc trên một thân cây gỗ đã mục nát từ lâu.
"Cậu chủ! Giám đốc có lệnh, hôm nay cậu không được ra ngoài."
Giày da từng bước tiến ra phía cửa, bất chợt dừng lại trước câu nói khá quen thuộc. Tùng Bách khẽ bật cười - nụ cười khàn đặc, méo mó, như thứ âm thanh rên rĩ của kẻ điên trong cơn loạn trí. Cố nặn ra chút nhân tính cuối cùng, dời ánh mắt về phía người thư kí, cậu phun ra cục máu bẩn trong miệng, lời lẽ cay nghiệt:
"Hửm! Thứ sâu mọt, từ bao giờ lại được phép cắn vào chuyện của chủ?"
haha
"Nực cười!"
Lầm bầm, giọng nói khô khốc như tro tàn trong lòng ngực. Như một vòng lặp tuần hoàn giữa những chuỗi ngày đen tối. Giày da tiếp tục rời đi trong sự ảm đạm, khép lại vở kịch đầy bi hài.
Người thư kí đứng im tại chỗ, cung kính - hai tay đan chặt và lưng khẽ cúi, dõi theo gót chân mơ hồ phía trước, ánh nhìn trống rỗng pha lẫn nét cam chịu.
---
Đêm nay, trời mang sắc u ám, nhạt nhoà đi ánh trăng ẩn sau những tầng mây lạnh. Giữa muôn vàn âm thanh huyên náo của ngày lễ Giáng sinh, lòng thành phố phồn hoa lại hoá nỗi trầm buồn đến nhói lòng.
Tùng Bách dừng chân trên một con phố, bất giác tìm đến chiếc băng ghế lạnh lẽo bên vệ đường, ánh mắt mang theo chút ganh tị, lặng lẽ chiêm ngưỡng hạnh phúc, hân hoan của dòng người chơi lễ.
"Anh bị lạc mẹ rồi hả? Đừng khóc, em tìm mẹ cho anh nha."
Gương mặt ngây thơ, ánh mắt tròn rõ là long lanh cùng giọng nói trong trẻo như an ủi lòng người. Cô bé xinh xắn với mái tóc dài ngang lưng, khẽ nghiêng đầu, đôi má bầu bĩnh ửng hồng, trực diện nhìn Tùng Bách.
"Anh không...anh không lạc mẹ. Còn em, bé con? Mẹ em đâu rồi?" - cố nở nụ cười gượng gạo, Tùng Bách đưa tay, khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc xinh xắn của cô bé.
"A, mẹ!" - cô bé tròn mắt, khuôn mặt ngây ngốc thoáng chút bối rối đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
"Mẹ em đang mua kem cho em a~ Anh, đừng buồn nữa nhoa, em cho anh nè." - nói rồi, cô bé nhồi vào tay Tùng Bách một thứ đồ vật, rồi nhoẻn miệng cười, chân nhỏ lon ton chạy đi, hoà vào dòng người.
Tùng Bách bật cười, cậu đưa mắt nhìn xuống thứ đồ nhỏ bé đang nằm gọn trong lòng bàn tay - một chiếc mặt nạ hình thỏ màu trắng muốt dành cho lễ Giáng sinh. Đôi tai thỏ dài vểnh lên một cách tinh nghịch và hai bên má được tô điểm bằng hình trái tim đáng yêu.
"Trẻ con thật!"
Bất giác, một suy nghĩ khác lạ vụt qua trái não, thôi thúc mọi cảm xúc dâng trào. Đôi chân đã tìm được nơi muốn đi, mặc kệ vết thương âm ỉ, mặc kệ dòng người hối hả. Trong tâm trí Tùng Bách lúc này chỉ một khao khát mãnh liệt, cậu muốn nhanh tìm tìm đến nơi ấy - biển.
Đêm sương - đêm lạnh như cắt.
Mặt biển cuồn cuộn, sóng biển rền vang. Chênh vênh - cô quạnh - dõi theo mi mắt là cả vùng trời xa xăm, kéo dài vô tận trong màn sương đêm.
Khóc, nước mắt - từng tiếng nấc nghẹn ngào, đứt quãng theo nhịp sóng vỡ, tan vào biển cả bao la, như một nốt trầm trên bản nhạc buồn, mãi mãi không hòa vào giai điệu hạnh phúc, chỉ lặng lẽ ngân vang trong đêm mịt mù.
Lê Tùng Bách thả hồn theo gió, dường như chẳng còn cơn mộng mị nào nữa! Nhắm mắt, nghĩ xa xăm về phía biển. Gió biển thổi mạnh, nước biển càng lạnh, chỉ nổi chạm vào cũng đủ buốt hết cả da. Thiếu niên với dáng người mảnh khảnh, từng bước di dịch ra phía biển, hòa cùng làn nước, như thể đang bước vào một giấc mơ dài không lối thoát.
Tự sát?
Lê Tùng Bách, 19 tuổi, là con trai của Giám đốc Lê Tùng Mình, là thiếu gia của tập đoàn Hưng Thịnh nhưng chỉ một chốc nữa thôi, cái tên này sẽ biến mất hoàn toàn. Không còn đau đớn, không còn dằn vặt, cũng chẳng còn những ánh mắt kỳ vọng nặng nề...kiếp sau, chỉ mong được làm một cái cây nhỏ, đứng giữa trời đất hứng nắng vàng, nghe gió thì thầm và nô đùa cùng mưa xuân.
"Mẹ nó! Cậu điên à, muốn chết thì đừng chết ở đây." - người thanh niên lạ mặt tức giận, nghiến chặt răng, lao đến kéo ngược Tùng Bách về phía bờ.
Giữa trăm tiếng sóng gầm giận dữ, Tùng Bách vùng vẫy tuyệt vọng, như con cá mắc lưới, muốn cắt đứt sợi dây níu liền sự sống. Vòng tay của người kia càng vững trải, ôm chặt lấy bả vai, quyết giằng co, muốn níu giữ "tên ngốc" này giữa mong manh cái chết.