Tô Diên cũng rất tò mò, người nhà họ Hứa đang nghĩ gì? Tại sao đột nhiên lại liên lạc với họ?
Hứa Khánh Dương thu lại nụ cười, nói rất chân thành: "Thực ra cha mẹ em vẫn luôn quan tâm đến anh họ, chỉ là họ không giỏi biểu đạt tình cảm, nên mấy năm gần đây mọi người ít liên lạc hơn."
Phó Mặc Bạch hơi cười khẩy, lười để ý. Tô Diên thấy vậy, cười giải vây: "Cậu đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi, tôi đi vào bếp nấu cơm, hai người nói chuyện trước nhé."
Nói xong, cô bước nhanh ra khỏi đây, muốn để hai người họ nói chuyện riêng, nếu có thể giải tỏa khúc mắc thì tốt nhất.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hứa Khánh Dương không khỏi căng thẳng, nụ cười cũng trở nên không tự nhiên: "Anh, anh định khi nào trở về Bắc Kinh? Với khả năng của cha vợ anh, về Bắc Kinh chắc không khó chứ?"
Phó Mặc Bạch liếc nhìn anh ta đầy ẩn ý, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Câu hỏi này là cậu muốn biết? Hay là cha cậu muốn biết? Hoặc là… tham mưu trưởng Tô muốn biết?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play