Bờ bên sông nước đen là vách núi Lạc Lạc đã từng rơi xuống. Chảy xuôi trên sông không phải nước, mà là âm khí và sát khí như thực thể.
Sư huynh không họ Dương tinh mắt, chỉ một mỏm đá chìa ra trên vách núi: “Đây không phải là y phục tông môn chúng ta sao?”
Chỉ thấy trên mỏm đá có treo vài mảnh vải rách nát, theo gió âm nhẹ nhàng đong đưa.
“Đây là nơi Lạc Lạc cứu Cố Mộng.” Hắn theo dấu vết nhìn quanh một vòng, ngữ khí phức tạp, “Thay cô ta chịu không ít vết thương ấy nhỉ —— tiểu sư muội, muội thật sự là người tốt!”
Lạc Lạc: “…”
Đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra, sư huynh không họ Dương ngoài miệng nói người tốt, trong ánh mắt đang nói là đồ ngốc.
Lạc Lạc cảm thấy mình cần thiết phải giải thích một chút: “Ta rắn chắc lắm, ngã một chút không hề gì, còn Cố Mộng cô ấy chỉ va chạm nhẹ một cái có khi là chết rồi! Ta còn trông chờ muội ấy ra ngoài giúp ta làm chứng tố cáo Trần Huyền Nhất đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT