Chử Mạch từ trong kinh ngạc hồi thần lại, nhíu mày, đang định từ chối.

"Tôi rất sẵn lòng vì Chử tổng cống hiến sức lực," Tạ Tụng Thần cầm bộ quần áo của Chử Mạch, ung dung nói, “Chỉ cần Chử tổng không ngại thay đồ trước mặt một Alpha như tôi.”

Nói xong, Tạ Tụng Thần lặng lẽ nhìn Chử Mạch, chờ câu trả lời của anh.

Toàn bộ ánh mắt trong phòng họp đều tập trung lên người Chử Mạch.

"...Tôi đương nhiên, không ngại." Chử Mạch nuốt nước bọt, cắn răng đáp ra sáu chữ này.

Anh là đỉnh cấp Alpha, đương nhiên không thể thừa nhận mình "ngại"!

"Lê bí thư, phiền anh thay tôi gửi lời xin lỗi đến các cổ đông," Tạ Tụng Thần nhìn về phía Lê Sóc, ngữ khí bình tĩnh, “Nói với họ, do thực tập sinh chưa quen vận hành thiết bị, cuộc họp trực tuyến sẽ hoãn lại mười phút.”

"Thực tập sinh" trong miệng hắn rõ ràng là chỉ chính mình.

Lê Sóc sững sờ, rồi lập tức hiểu ra ——

Tạ Tụng Thần đang bảo vệ thể diện cho Chử tổng.

Bề ngoài hội đồng quản trị rất kính trọng Chử tổng, nhưng trong tối lại có không ít người ngầm chỉ trích vị tổng tài trẻ tuổi này.

Rất nhiều người đang chờ Chử Mạch phạm lỗi.

Lê Sóc không khỏi mở to mắt kinh ngạc ——

Một thực tập sinh mà cũng có thể nghĩ chu đáo như vậy?

Chử Mạch cũng nhận ra điều này.

Anh còn chưa kịp phản ứng, Tạ Tụng Thần đã nhìn anh, nhấn mạnh từng chữ: “Anh còn mười phút nữa.”

Mọi người trợn tròn mắt ——

Thực tập sinh này coi phòng họp như nhà mình sao? Không chỉ ra lệnh cho Lê Sóc, mà ngay cả đối với Chử Mạch cũng không kiêng dè!

Chử Mạch hít sâu một hơi ——

Vị vai chính công này căn bản không để anh vào mắt!

Chuyện đã tới nước này, Chử Mạch cũng không thể lùi bước trước mặt đông người, giả vờ trấn định: “Nếu trong mười phút mà còn chưa xong, để xem cậu còn định kiếm cớ gì để kéo dài cuộc họp.”

Dứt lời, Chử Mạch mặt lạnh như băng, rời khỏi phòng họp.

---

Hai phút sau.

Trong phòng thay đồ.

Tạ Tụng Thần lấy từ tủ quần áo ra một bộ vest gần giống với bộ lúc trước, đưa cho Chử Mạch: “Bộ này?”

Chử Mạch nhíu mày: “Màu nhạt quá.”

"Vậy bộ này?" Tạ Tụng Thần lại lấy ra bộ khác màu trầm hơn.

"Quá lỗi thời." Chử Mạch hừ lạnh.

Tạ Tụng Thần lấy thêm một bộ kiểu dáng mới: “Còn bộ này?”

Chử Mạch khoát tay: “Không phù hợp để họp.”

Tạ Tụng Thần trầm mặc.

"Sao vậy, chưa thấy qua đồ cao cấp, nên không biết chọn à?" Chử Mạch nheo mắt, khí thế ngạo mạn, “Loại tiểu tử nghèo hèn như cậu mà cũng đòi mơ tưởng gả vào Chử gia?”

Tạ Tụng Thần nghe đến từ "gả vào", biểu cảm hơi phức tạp.

Cậu ngập ngừng một lúc, rồi bình tĩnh nói: “Đã thấy rồi.”

Chử Mạch lạnh lùng cười: “Cậu làm sao có thể—”

"Anh mặc rồi." Tạ Tụng Thần mặt không đổi sắc trả lời.

Ba chữ khiến Chử Mạch nghẹn lời.

Cùng lúc đó, anh cảm thấy khó hiểu —— tại sao Tạ Tụng Thần lại chú ý kĩ đến chuyện anh mặc cái gì?

Chưa kịp hỏi, Tạ Tụng Thần đã lấy ra một bộ vest mà Chử Mạch chỉ mặc đúng một lần, đưa cho hắn: “Bộ này rất hợp với anh.”

Chử Mạch đang muốn mỉa "Cậu chắc chắn thế", thì Tạ Tụng Thần lạnh lùng nhắc:

“Anh chỉ còn sáu phút.”

Chử Mạch: “...”

Anh chỉ có thể lạnh mặt nói: “Không hợp thì tôi lập tức đuổi việc cậu.”

Khi chuẩn bị thay đồ, trong lòng Chử Mạch thoáng chút do dự ——

Thân là Omega, anh chưa từng cởi đồ trước mặt Alpha.

Nhưng nếu lúc này né tránh, sẽ càng dễ khiến người khác nghi ngờ.

Do dự vài giây, Chử Mạch quyết định phải duy trì hình tượng đỉnh cấp Alpha của mình: một đỉnh A thì không được phép sợ hãi!

Một A đỉnh cấp chỉ có thể tự tin khoe thân!

Chử Mạch cố gắng ra vẻ trấn định, đưa tay tháo nút áo.

Ngay lúc đó.

Alpha thật sự là Tạ Tụng Thần bỗng nhiên toàn thân cứng ngắc.

Cậu cực kỳ mất tự nhiên, vội vàng quay mặt đi, nhíu mày, giọng nói mang theo chút ghét bỏ:

“Anh tự mặc xong sơ mi đi rồi tôi giúp anh.”

Nói xong, Tạ Tụng Thần đặt bộ đồ mới xuống, bước nhanh ra ngoài.

"Phanh!" — cửa bị đóng mạnh.

Chử Mạch đứng ngẩn người.

Anh không ngờ, Tạ Tụng Thần lại để ý chuyện này hơn cả anh.

Tạ Tụng Thần rời đi.

Chử Mạch cởi chiếc sơ mi dính bẩn, vươn tay lấy áo mới.

Chiếc áo sơ mi mới có thiết kế cài nút khá phức tạp, anh loay hoay rất lâu.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

“Đốc đốc.”

Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ nhẹ.

Ngay sau đó, Tạ Tụng Thần vặn tay nắm cửa, nhíu mày nói:

“Anh chỉ còn ba phút—”

Cậu lập tức im bặt.

Trong phòng thay đồ, Chử Mạch còn chưa cài xong nút áo, giữa lớp vải sơ mi còn để lộ cơ ngực săn chắc và phần bụng trắng mịn.

Chử Mạch có vóc dáng rất đẹp, cả công ty đều biết.

Để ngụy trang hoàn mỹ thành Alpha, mỗi ngày anh đều phải tập thể hình hai tiếng đồng hồ.

Chử Mạch nghe thấy Tạ Tụng Thần đột nhiên im lặng, ngước mắt nhìn về phía cửa.

Tạ Tụng Thần nuốt khan một cái.

Trước khi Chử Mạch kịp phản ứng, Tạ Tụng Thần đã vội vàng đóng cửa lại.

Từ khe cửa, Chử Mạch còn nghe thấy tiếng cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao còn chưa mặc xong...”

Một lát sau, Chử Mạch mặc xong, lạnh mặt mở cửa ra.

Tạ Tụng Thần đứng đó, hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh.

Chử Mạch hình như còn thấy tai cậu hơi đỏ.

Tạ Tụng Thần... đang thẹn thùng?

Không thể nào.

Bọn họ đều là Alpha.

Chẳng lẽ trong phòng thay đồ quá nóng?

Không đúng…

Ngay lúc đó, Tạ Tụng Thần nhíu mày, lạnh lùng ngắt ngang suy nghĩ của Chử Mạch:

“Anh còn hai phút.”

"Cậu vội làm gì?" Chử Mạch lạnh lùng cười, theo thói quen chế giễu Tạ Tụng Thần: “Nhìn thấy dáng người tôi đẹp hơn cậu, nên ghen tị?”

Anh luôn ghi nhớ rằng mình chính là đỉnh cấp Alpha.

Nghe vậy, Tạ Tụng Thần sững người, ngón tay cứng đờ khi đang cầm áo khoác, suýt nữa làm rơi quần áo xuống đất.

Một lúc sau, Tạ Tụng Thần nhíu mày, cố gắng kìm nén cảm xúc, nói:

“Anh còn 1 phút rưỡi nữa.”

Thời gian cấp bách, Chử Mạch cũng không tiếp tục “lăng nhục” Tạ Tụng Thần nữa.

Anh ra hiệu bảo Tạ Tụng Thần giúp mình mặc áo vest.

Tạ Tụng Thần dừng lại một chút, sau đó đi đến phía sau Chử Mạch.

Cậu cao hơn Chử Mạch, nên Chử Mạch có thể cảm nhận rõ áp lực tỏa ra từ phía sau.

Chử Mạch biết, với tính cách kiêu ngạo của Alpha như Tạ Tụng Thần, ngày thường căn bản không đời nào giúp người khác thay quần áo.

Quả nhiên như anh dự đoán, động tác của Tạ Tụng Thần rất vụng về.

Đặc biệt mỗi lần vô tình chạm vào người Chử Mạch, Tạ Tụng Thần đều giật mình, sau đó cố ý tránh đi.

Rõ ràng cậu cực kỳ bài xích việc tiếp xúc thân thể với Chử Mạch, sợ chỉ cần chạm nhẹ cũng thành sai lầm.

Hàng lông mày của cậu vẫn luôn nhíu chặt.

“Dù cho cậu có khó chịu đến đâu, cũng phải giúp tôi thay quần áo.”

Thay xong áo vest, Chử Mạch lập tức châm chọc,

“Đây chính là khoảng cách giữa một kẻ nghèo như cậu và nhà họ Chử.”

Vừa nói, Chử Mạch vừa đi ra ngoài.

Nhưng ngay giây tiếp theo, anh bị Tạ Tụng Thần chặn lại:

“Khoan đã.”

Chử Mạch khựng lại, tưởng rằng Tạ Tụng Thần sẽ nổi giận.

Nhưng Tạ Tụng Thần không hề nổi cáu, chỉ lặng lẽ vươn tay ra.

Ngón tay thon dài trắng trẻo, đốt ngón tay rõ ràng, mu bàn tay hiện lên đường gân xanh nổi bật.

Đôi tay ấy vòng ra sau cổ Chử Mạch, nắm lấy cổ áo sơ mi.

Bàn tay nhanh chóng, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho anh, từng động tác đều cẩn thận, tỉ mỉ.

Cả người Chử Mạch cứng đờ.

Anh có chút không dám tin, Tạ Tụng Thần lại chủ động sửa cổ áo cho mình.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần.

Áp lực Alpha tỏa ra khiến đầu ngón tay Chử Mạch lạnh buốt, cả người không dám nhúc nhích.

Tạ Tụng Thần cụp mắt, tránh nhìn thẳng vào mặt Chử Mạch.

Để tránh ngượng ngùng, ánh mắt cậu dừng lại ở yết hầu của Chử Mạch.

Khi đang sửa cổ áo, cậu thấy rõ ràng Chử Mạch đang nuốt nước bọt.

Làn da trắng nõn, yết hầu khẽ lăn lên lăn xuống…

Tay Tạ Tụng Thần khẽ run, sau đó nhanh chóng thu tay lại.

Chử Mạch lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Anh giả vờ bất mãn nhíu mày:

“Đừng đột nhiên lại gần tôi như vậy.”

Tạ Tụng Thần lúc này mới ngước mắt nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng khô khốc:

“…Anh còn 30 giây.”

Chử Mạch sững người.

Ngay sau đó, anh để lại một câu

“Ai bảo thao tác của cậu chậm như vậy,”

rồi vội vã chạy về phía phòng họp.

Sau khi Chử Mạch rời đi.

Tạ Tụng Thần vào nhà vệ sinh bên cạnh, dùng nước lạnh dội mạnh lên mặt.

Cậu không quay lại phòng họp ngay, cho đến khi cảm giác nóng rực nơi tai tan biến.

Khi trở lại phòng họp, cuộc họp vừa đúng lúc bắt đầu.

Chử Mạch đứng trước máy tính thuyết trình, còn Tạ Tụng Thần thành thạo mở máy tính, ghi chép nội dung cuộc họp.

Cả hai giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bầu không khí giữa họ có chút vi diệu.

Trong video cuộc họp, các thành viên hội đồng quản trị không hề hay biết chuyện vừa rồi, một cổ đông nước ngoài không tiếc lời khen ngợi Chử Mạch:

“Nice suit!”

Chử Mạch mỉm cười, dùng tiếng Anh lưu loát đáp lại:

“Cảm ơn, tôi cũng rất thích bộ đồ hôm nay.”

Tạ Tụng Thần đang gõ bàn phím bỗng khựng lại, vô thức liếc nhìn Chử Mạch một cái.

Sau cuộc họp.

Lê Sóc cầm bản ghi chép cuộc họp của Tạ Tụng Thần đến, không chút khách khí phê bình:

“Lúc hội đồng quản trị nước ngoài bắt đầu phát biểu, tại sao cậu lại quên ghi chép mấy câu?”

“À,” Tạ Tụng Thần liếc nhìn hắn, giọng điệu bình thản,

“Tai nghe không rõ.”

“Cậu lừa quỷ à?” Lê Sóc tức giận,

“Cậu là sinh viên cao cấp của Đại học H, mà bảo thính lực kém? Còn nữa, cậu ghi cái gì thế này, ‘Chử tổng nói thích vest màu nhạt’, nhớ cái đó làm gì? Cậu phân biệt không nổi trọng điểm sao?”

Tạ Tụng Thần nhìn bản ghi chép, thản nhiên trả lời:

“Xin lỗi, đúng là đã bỏ sót trọng điểm.”

Lê Sóc ngây người.

“Trọng điểm là——”

Tạ Tụng Thần kéo mũ áo hoodie lên, lười biếng liếc Lê Sóc,

“Tôi giúp anh ấy thay vest.”

“Cậu…”

Lê Sóc bị nghẹn lời, phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần,

“Cậu chờ đó, sớm muộn gì cũng bị Chử tổng sa thải!”

---

Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc.

Chử Mạch đang đau đầu nghĩ cách đuổi Tạ Tụng Thần ra khỏi bộ phận thư ký.

Lúc này, anh đột nhiên nhận được một tin nhắn từ Chử Vân:

“Anh, Trì Sính sắp về nước.”

Chử Mạch ngẩn người.

Trì Sính chính là nhân vật công số 2 trong bộ《Cùng bốn Alpha hoàn mỹ xứng đôi 》, được người đọc yêu thích không kém nhân vật chính Tạ Tụng Thần.

Khác với Tạ Tụng Thần, Trì Sính là công tử nhà giàu.

Nhà Trì và nhà Chử từng là hàng xóm, hai bên quen biết từ nhỏ.

Ban đầu, thực lực hai gia đình tương đương, nhưng vài năm trước, nhà Trì nhờ đầu tư ở nước ngoài mà kiếm được một khoản lớn, còn nhà Chử dựa vào Chử Mạch phát triển mạnh hơn trong lĩnh vực mới, khiến khoảng cách giữa hai bên dần kéo giãn.

Vì thế, trong nguyên tác, Chử Mạch không muốn để Chử Vân và Trì Sính ở bên nhau.

Huống hồ Trì Sính nổi tiếng là hoa hoa công tử, bên cạnh lúc nào cũng có Omega vây quanh, khiến Chử Mạch càng thêm phản đối mối quan hệ giữa em trai và một kẻ ăn chơi như hắn.

Nhưng thực ra, từ nhỏ Trì Sính đã thích Chử Vân, dù ra nước ngoài cũng không nguôi ngoai.

Cái mác ăn chơi trác táng chỉ là vỏ bọc bên ngoài, sâu trong lòng hắn vẫn chân thành chung tình.

Tính cách Trì Sính kiêu ngạo, cứng đầu, chưa bao giờ chịu thừa nhận mình thích Chử Vân.

Trong mắt hắn, thích một người tức là phải bắt nạt người đó.

Trì Sính chưa từng nói chuyện tử tế với Chử Vân, mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau ầm ĩ.

Cuối cùng, vì sự ngạo kiều đó mà hắn bại trận trước Tạ Tụng Thần, diễn ra câu chuyện "thanh mai trúc mã không địch lại trời giáng".

Lần này trở về nước, bởi vì Trì Sính phát hiện người hoàn mỹ xứng đôi với Chử Vân không chỉ có mình hắn.

Biết tin này khiến hắn ngồi không yên, quyết định lập tức quay về giải quyết đối thủ cạnh tranh.

Nói ngắn gọn, Trì Sính về nước để truy thê.

Điều này cũng có nghĩa, cốt truyện Tu La tràng trong tiểu thuyết sắp bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play