Nghe Diệp Hạnh nói vậy, ánh mắt của Giang Từ Thâm trong nháy mắt lại trở nên sâu thẳm.

Đại Ngưu như hiểu được lời Diệp Hạnh nói, lập tức vui vẻ kêu lên: “Chú Giang, Đại Ngưu sẽ chơi với chú! Đừng sợ, chú đừng sợ, Đại Ngưu chơi với chú.”

Giang Từ Thâm biết y thuật của Diệp Hạnh không tầm thường, mình không thể ngăn cản cô đi chữa bệnh cứu người được.

Thế nên anh gật đầu nói: “Tôi đâu phải trẻ con nữa, cần gì Đại Ngưu chăm sóc chứ?”

“Có bạn chơi cùng vẫn tốt hơn. Hơn nữa mẹ Đại Ngưu vừa hầm canh gà vừa mang bánh bao đến cho chúng ta. Tôi thấy ngại quá, lát nữa tôi sẽ nói với chị ấy để Đại Ngưu ở lại ăn cơm ở nhà chúng ta luôn.”

Nghe Diệp Hạnh nói "chúng ta" một cách tự nhiên, sắc mặt Giang Từ Thâm mới khá hơn một chút.

Anh gật đầu: “Được.”

Bấy giờ Diệp Hạnh mới vào bếp, nấu cơm xong xuôi lại ủ trên bếp cho nóng.

Trong lúc chờ cơm chín, cô lại giặt quần áo, phơi lên rồi mang đống thuốc đã hái hôm qua ra phơi.

"Trưa tôi về sẽ xào thức ăn, anh muốn uống nước thì gọi Đại Ngưu nhé." Diệp Hạnh dặn dò Giang Từ Thâm xong lại nhìn về phía Đại Ngưu, móc một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ra đưa cho cậu bé rồi nói: “Đại Ngưu, vậy làm phiền cháu chăm sóc chú Giang nha. Lát nữa dì Diệp về hầm thịt cho cháu ăn được không?”

Dù sao Đại Ngưu cũng chỉ là một đứa trẻ, lập tức bị viên kẹo sữa thu mua, thề thốt sẽ làm theo.

Diệp Hạnh ăn hai cái bánh bao rồi rời nhà, đi về phía trạm y tế thôn. Trên đường đi, cô ghé qua nói với mẹ Đại Ngưu đang giặt quần áo ở bờ sông về việc Đại Ngưu sẽ ở nhà cô chăm sóc Giang Từ Thâm.

Mẹ Đại Ngưu cũng thấy ý kiến này không tệ, Giang Từ Thâm trông Đại Ngưu, Đại Ngưu sẽ không chạy lung tung, cô ấy cũng tiện làm việc hơn.

Hai người coi như không hẹn mà có cùng suy nghĩ nên khách sáo đôi câu rồi mỗi người bận rộn việc của mình.

Khi đi ngang qua trường tiểu học trong thôn, Diệp Hạnh đột nhiên nghe thấy một giọng nói chanh chua: “Mụ béo chết tiệt kia! Đứng lại đó cho tao!”

Diệp Hạnh dừng bước, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Cô vừa xoay người lại thì thấy Hạ Tuyết đang trợn mắt nhìn mình đầy tức giận.

"Có chuyện gì không?" Diệp Hạnh mặt không biểu cảm hỏi.

"Mụ béo chết tiệt, có phải mày bắt nạt dì Yến Tử không hả?! Tao cảnh cáo mày, tao sẽ để dì Yến Tử làm mẹ tao! Mày đừng hòng làm mẹ tao! Mày chết quách đi cho rồi! Cha tao sẽ không thích mày đâu!" Hạ Tuyết vênh váo nói.

"Mày là đứa trẻ con mà mở miệng ra là chửi người khác mụ mập chết tiệt. Đây là cách dạy con của nhà mày à? Mặc dù mẹ mày chết sớm nhưng chẳng lẽ cha mày cũng về chầu ông bà vải rồi hay sao mà không ai dạy mày vậy?" Tuy Diệp Hạnh không muốn chấp nhặt với một đứa trẻ con nhưng đứa trẻ này nói chuyện quá khó nghe. Cô lập tức cau mày, vẻ mặt không vui mắng lại.

Thấy Diệp Hạnh dám vô lễ với mình, mắt Hạ Tuyết trừng lớn như chuông đồng, lời phun ra càng khó nghe hơn: “Mụ béo chết tiệt! Mày dám nguyền rủa cha tao à?! Xem tao có đánh chết mày không!”

Hạ Tuyết nghiến răng, lập tức xông lên định đánh Diệp Hạnh.

Nhưng Diệp Hạnh không định để mặc cho đứa trẻ hỗn xược này làm loạn. Cô lập tức đưa tay túm lấy cổ tay Hạ Tuyết, nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng rồi cất giọng cảnh cáo: “Mày dám đánh tao thử xem? Lần trước mày dùng đá ném vào trán tao, tao còn chưa tính sổ với mày đâu! Cha mày còn chưa trả tiền thuốc men cho tao đâu! Mày còn dám động tay động chân với tao nữa à? Có tin tao sẽ khiến cha mày phải bán hết gia sản trả nợ không hả?!”

Trước đây mỗi lần gặp Hạ Tuyết, Diệp Hạnh đều bày ra vẻ nịnh nọt lấy lòng, không thì cũng mua kẹo hoặc bánh nướng cho nó, làm gì có chuyện nói chuyện với nó bằng giọng điệu gay gắt như thế này?

Dù sao Hạ Tuyết cũng mới chỉ là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ thích bắt nạt kẻ yếu và sợ kẻ mạnh. Vậy nên khi thấy mặt Diệp Hạnh lạnh như băng, nó lập tức bị dọa sợ.

Đúng lúc này, Hạ Tuyết chợt liếc thấy có người đi về phía này nên nảy ra một kế xấu. Nó nắm lấy tay Diệp Hạnh, tự ngã xuống đất, sau đó òa lên khóc lớn.

"Mụ béo chết tiệt! Mọi người đều gọi bà như thế mà bà lại đánh mỗi tôi! Còn đẩy tôi ngã xuống đất nữa! Mông tôi đau quá! Không đứng không dậy nổi! Hu hu hu, tôi sẽ mách cha tôi! Tôi sẽ mách cha tôi!" Hạ Tuyết cố tình nói to, vừa khóc vừa la.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play