Nói xong, cô ra xếp hộp cơm lại rồi vội vã bước ra cửa.
Suy nghĩ một lát, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Hạnh nói: “Chuyện hôm nay, cảm ơn cậu. Tôi đi trước đây.”
Nói rồi cô ta cầm hộp cơm, không dám ngoái lại mà dáng vẻ như kẻ bỏ trốn vậy.
Diệp Hạnh nhìn theo dáng vẻ như bị hổ đuổi của cô ta, không nhịn được lẩm bẩm: “Không phải, dù sao cũng là dân học y. Có gì mà phải thế chứ, nếu sau này làm bác sĩ nam khoa thì chẳng phải ngày nào cũng đỏ mặt hả? Kỳ quặc thật.”
Nhưng nghĩ lại cũng coi như tiết kiệm được một bữa ăn. Cô lại lấy một ấm nước, uống vài ngụm rồi tiếp tục lao vào công việc.
Diệp Hạnh đưa ra đề xuất thì tâm như nước lặng nhưng Nhan Hoan Ninh nghe lời cô nói, cả buổi chiều cứ như người mất hồn.
Trong đầu cô ta lúc nào cũng văng vẳng lời Diệp Hạnh vừa nói. Thậm chí thỉnh thoảng còn hiện lên khuôn mặt Nghiêm Cẩn khiến bản thân bồn chồn lo lắng, bứt rứt khó chịu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT