Nghe câu này, Diệp Hạnh đang uống cháo suýt phun cả bát. Cô kinh ngạc nhìn anh, giọng không khỏi cao hẳn lên: “Thế đồ đâu?”
Đã chịu thiệt rồi, nếu chẳng được chút bồi thường nào thì thiệt đứt ruột!
Thấy Diệp Hạnh không hỏi thăm tình hình người ta mà chỉ quan tâm tới đồ đạc, nỗi lo âu thầm kín trong lòng Giang Từ Thâm mới dần tan biến.
"Đồ để trên bàn phòng khách ngoài kia, anh chưa động vào." Anh trầm giọng nói.
"Đồ đạc còn ở đây là tốt rồi." Diệp Hạnh thấy anh không tức giận đến mức vứt hết đồ đi, lúc này mới nở nụ cười hơi áy náy.
Cô đành lên tiếng giải thích: “Chuyện này, dẫu sao sự việc cũng đã xảy ra rồi mà. Bất kể có muốn nhận đồ hay không, thiệt thòi này em cũng đã chịu rồi. Có chút bồi thường là chuyện tốt, anh nói có đúng không? Hơn nữa họ đưa toàn đồ tốt, đồ cứu mạng. Biết đâu lúc nào đó chúng ta sẽ dùng đến, anh thấy có phải không?”
Giang Từ Thâm thấy cô nói một tràng dài, có chút bất lực. Hiện tại cô đang bệnh, anh còn tranh cãi với cô thì quá hẹp hòi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT