Nghe ông nói vậy, Diệp Hạnh đành không thể từ chối thêm nữa.
Cô gật đầu nói: “Nếu vậy thì tôi đành nhận vậy, kính bất như mệnh.”
Việc Diệp Hạnh nhận lễ vật bồi thường của nhà họ Nhan chứng tỏ cô thực sự không truy cứu chuyện này nữa, thật lòng buông bỏ.
Cha Nhan vui mừng khôn xiết, cảm kích nói: “Đâu có, đâu có! Bạn học Diệp tấm lòng quảng đại, học được y thuật lại càng có thể cứu giúp người đời. Nhà họ Nhan chúng tôi cũng coi như góp phần vì dân.”
Mẹ Nhan cũng bổ sung: “Chỉ có mấy cuốn y thư thôi thì quá bạc bẽo. Nhà chúng tôi đời đời trồng dược liệu, trong nhà còn giữ một ít linh dược quý hiếm. Nhiều loại trên thị trường đã không còn nữa. Chừng nào gửi sách, chúng tôi sẽ gửi kèm một ít dược liệu cho bạn học Diệp.”
Thôi thì, dược liệu quý cũng như y thư cổ. Không thầy thuốc nào có thể cưỡng lại được.
Y thư quý là phương thuốc cứu người, trong khi dược liệu quý mới chính là thứ cứu được mạng người!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play