Sáng hôm sau, Diệp Hạnh tỉnh giấc trong tiếng chuông báo thức. Giang Từ Thâm cũng như hôm qua, đã dậy và chuẩn bị xong bữa sáng.
Hôm nay anh không làm bánh bao nữa, mà hấp bánh sủi cảo.
Từng chiếc bánh sủi cảo anh làm ra còn đẹp hơn cả bánh bao. Tựa như tác phẩm nghệ thuật với từng nếp gấp đều tăm tắp, thể hiện sự đồng nhất vô cùng tỉ mỉ.
Diệp Hạnh hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông báo thức nên cô không biết Giang Từ Thâm đã dậy từ lúc mấy giờ.
Cô ăn một chiếc bánh sủi cảo nhân thịt heo với dưa chua, không nhịn được mà xót xa nói: “Trường có căng tin rồi, chúng ta ăn tạm cái gì đó cũng được. Không thì ăn ngoài cũng được, không cần phải đặc biệt dậy sớm làm bánh đâu. Như thế phí thời gian ngủ lắm.”
Giang Từ Thâm còn nấu cháo ngô, múc cho cô một bát rồi nói: “Không sao đâu, đằng nào anh cũng dậy sớm từ lâu rồi. Đời người có nhiều việc phải làm lắm, không cần ngủ quá nhiều đâu.”
Khoảng thời gian anh bị tàn phế trước đây, anh đã ngủ quá đủ quá đủ rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play