Thẩm Trạch Niên đáp: “Được, cô trang điểm cho tôi đi. Cô trang điểm đẹp nhất.”
Diệp Hạnh không nói thêm bèn lấy son phấn ra. Cô bắt đầu hóa trang kiểu kịch cho Thẩm Trạch Niên, bất chợt hỏi: “Cậu học hát kịch từ nhỏ à?”
Thẩm Trạch Niên hoàn toàn không đề phòng Diệp Hạnh nữa, dùng giọng trầm ấm từ tốn kể: “Cha mẹ tôi đều là nghệ sĩ hát kịch. Nhà họ Thẩm giàu có, bao nguyên cả một gánh hát. Mỗi tháng mùng một rằm đều biểu diễn. Thỉnh thoảng chúng tôi đi làm thêm, nhà họ Thẩm cũng không ngăn cản nên cuộc sống khá ổn.”
“Tiếc là sau này xảy ra vụ tịch thu gia sản, nhà như họ Thẩm không thể tránh khỏi. Khi ấy cả nhà họ Thẩm đều bị bắt. Bên trên bắt họ giao nộp hết tiền mặt, sổ tiết kiệm, giấy tờ nhà đất. Tất cả đều là tài sản tích cóp bao đời, người nhà họ Thẩm đương nhiên không chịu khai...”
“Lúc đó Thẩm Trạch Niên với tôi đang chơi trong sân vườn. Tôi dạy cậu ta hát kịch, cậu ta mặc quần áo của tôi. Bọn người đi tịch thu ập vào, bắt tôi để uy hiếp người nhà họ Thẩm. Bên trên muốn buộc họ khai ra toàn bộ tài sản nhà họ Thẩm cất giấu ở đâu...”
“Họ dùng roi đánh tôi, dùng lửa đốt tôi và thậm chí là dùng nước nhấn chìm tôi. Nhưng tôi không phải Thẩm Trạch Niên, tôi chỉ là một kẻ hát rong. Tôi chỉ là một kẻ hát rong, sao họ lại có thể động lòng với tôi được chứ? Ngay cả người bạn thân nhất của tôi là Thẩm Trạch Niên cũng đứng nhìn tôi bị hành hạ. Cậu ta chỉ co rúm trong góc tường, run rẩy vì sợ hãi. Cậu ta không dám đứng ra, không dám nói rằng mình mới là Thẩm Trạch Niên. Cậu ta hoàn toàn không dám..”
“Cô nói xem, cậu ta có phải là một kẻ hèn nhát không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play